Hào quang tội lỗi: Vết nhơ của ảnh đế bạc tình - Phần 2
Nhìn căn phòng mà mình từng tự tay sắp đặt từng chút một, nước mắt tôi không kìm được nữa. Rõ ràng đến hôm qua, mọi thứ vẫn rất bình thường. Trong bữa tối, anh còn làm món bò hầm bí đỏ mà tôi yêu thích nhất. Như thường lệ, vì sợ ăn đồ quá nóng, anh thổi nguội rồi mới đưa đến miệng tôi. Nhưng tại sao hôm nay, anh lại trở thành một người khác. Hẳn là anh đã ngoại tình từ lâu, nhưng tôi lại không hề hay biết. Tự nhiên tôi tin chắc rằng: giống như tôi, anh cũng sẽ trân trọng mối tình đầu. Sẽ âm thầm lên kế hoạch cho đám cưới của chúng tôi. Sẽ nghĩ về chuyện sinh con cái trong tương lai. Nơi này đầy dấu vết của những ngày chúng tôi bên nhau. Nhưng giờ đây, nơi này lại quá xa lạ, khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Tiểu Tiểu kêu lên một tiếng, chạy đến cọ đầu vào tôi. Tôi ôm nó lên và nhẹ nhàng hỏi:
“Con có muốn cùng mẹ đến ngôi nhà mới không? Ngôi nhà không có ba.”
Tiểu Tiểu lại kêu lên một tiếng, như thể trả lời tôi vậy. Rồi nó ngoan ngoãn nằm trong lòng tôi, đầu nhỏ tựa lên cánh tay tôi, lông mềm mại. Con mèo không biết gì cả. Nhưng nó biết rằng: tâm trạng tôi không tốt, nên muốn ở bên tôi. Tôi thu dọn giấy tờ cá nhân, ôm Tiểu Tiểu và rời khỏi căn hộ này. Không lấy gì thêm.
Vệ Dật đợi tôi ở tầng hầm. Nhìn thấy tôi không mang theo vali, anh có vẻ hơi ngạc nhiên. Tôi ôm mèo lên xe.
“Tất cả các khoản thu nhập chung trong thời gian yêu nhau, tôi đều có chứng cứ. Trên đường đến đây, tôi đã liên lạc với luật sư để kiểm tra tài khoản của anh ta. Bằng chứng về việc chúng tôi sống chung đến hôm qua, cũng có video ghi lại. Số tiền thuộc về tôi, anh ta không lấy được một xu.”
“Thay vì vất vả mang theo những thứ này, tôi sẽ đợi tòa phán quyết. Và để anh ta tự mang đến cho tôi.”
Vệ Dật bật cười:
“Quả nhiên là phong cách của Ôn Tâm. Tôi có một căn hộ trống, nếu không ngại, em có thể ở tạm.”
Tôi vuốt ve bàn chân Tiểu Tiểu và hỏi anh:
“Tại sao anh lại giúp tôi?”
Vệ Dật suy nghĩ một lúc, rồi nói:
“Bùi Hiên và tôi có ngoại hình khá giống nhau. Ai cũng biết: chúng tôi là đối thủ cạnh tranh. Bây giờ, anh ta tự mình làm ngu ngốc và muốn cắt đứt với em. Thật đúng lúc để tôi chiếm ưu thế.”
“Tôi biết, anh ta có được ngày hôm nay, đều là nhờ em giúp đỡ phía sau. Vì vậy, tôi muốn mời em làm quản lý cho tôi. Chúng ta có kẻ thù chung, đúng không?”
Tôi và Vệ Dật có chút liên hệ công việc, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc nhiều, đa phần chỉ xã giao chào hỏi qua loa. Ngay lúc này, mọi người đều đang chờ đợi xem: tôi sẽ chọn thế nào. Bùi Hiên muốn tôi giữ thái độ nhẫn nhịn, nói với truyền thông rằng: chúng tôi đã chia tay từ lâu, để vừa làm đẹp lòng người mới, vừa tránh bị chỉ trích quá nhiều. Anh ta biết, tôi cũng khao khát danh tiếng, tôi cũng là người có tham vọng. Ánh đèn sân khấu, những buổi tiệc xa hoa, hưởng thụ cuộc sống, đó luôn là mục tiêu mà tôi theo đuổi. Tôi không phải là người thờ ơ với danh vọng. Tôi có tham vọng, cũng có năng lực. Dù có chuyển từ đạo diễn sang làm quản lý, tôi vẫn có thể từ vô danh trở thành huyền thoại trong ngành. Vì vậy anh ta chắc chắn rằng, chúng tôi vẫn có thể hợp tác như trước. Anh ta lấy danh hiệu Ảnh đế. Tôi làm quản lý giỏi nhất.
Nhưng anh ta quên rằng: dù tôi coi trọng danh tiếng đến đâu, cũng không thể bằng lòng tự trọng của tôi. Làm sao tôi có thể chịu đựng được: người mà tôi đã nâng đỡ, lại công khai sỉ nhục tôi như vậy. Vì thế, tôi bình tĩnh nói với truyền thông rằng: anh ta đã ngoại tình. Tôi là người không bao giờ trì hoãn, có thù phải báo ngay lập tức. Không có gì đáng xấu hổ. Kẻ làm sai mới là kẻ xấu hổ nhất. Vậy nên, tôi đã đồng ý với lời mời của Vệ Dật. Thay vì đào tạo người mới, tôi sẽ nâng đối thủ lớn nhất của Bùi Hiên lên một tầm cao, mà anh ta cả đời cũng không thể với tới được.
“Đừng xem điện thoại nữa, những tin nhắn đó chỉ khiến em thêm phiền thôi.”
Vệ Dật liếc nhìn tôi và khuyên.
“Còn ba phút nữa.”
“Gì cơ?” Vệ Dật không hiểu.
Tôi cười giải thích:
“Tối qua tôi đã sắp xếp xong tất cả. Sau lễ trao giải một tiếng, khi dân mạng đang háo hức tìm hiểu, thì toàn bộ chi tiết về: chuyện tình yêu từ năm chúng tôi mười tám tuổi đến nay, sẽ được tung ra. Cùng với video từ bảy năm trước, để xây dựng hình tượng: người đàn ông chung tình suốt mười ba năm cho anh ta.”
“Nhưng, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.”
Vệ Dật nở một nụ cười: “Ôn Tâm, em làm rất tốt.”
Khi Bùi Hiên mới bước chân vào làng giải trí, không ai biết mối quan hệ của chúng tôi. Sau giải Tân binh, để giúp anh có thêm cơ hội nhập vai, tôi chưa bao giờ tiết lộ bất kỳ lịch trình cá nhân, hay chi tiết nào về mối quan hệ của chúng tôi. Mọi người chỉ biết: tôi là bạn gái của anh ta, còn lại không có thông tin gì thêm. Là một diễn viên, khi khán giả biết quá nhiều về đời tư của bạn, điều đó sẽ ảnh hưởng đến sự ủng hộ của họ. Đó cũng là lý do: tại sao mỗi vai diễn của Bùi Hiên, đều khiến khán giả dễ dàng đồng cảm. Nhưng tôi cũng hiểu rằng, sự chung thủy là cách chăm sóc sắc đẹp tốt nhất của một người đàn ông. Vì vậy, khi anh ta đạt đến đỉnh cao của sự yêu mến từ khán giả. Việc cho mọi người biết thêm về mối tình đầu kéo dài nhiều năm, chỉ càng làm tăng thêm sự nổi tiếng, và uy tín của anh ta. Trở thành người xuất sắc nhất về ngoại hình, diễn xuất, thành tích và hình tượng trong làng giải trí. Danh hiệu Ảnh đế vẫn chưa đủ. Tôi muốn anh ta trở thành: ngôi sao không thể thay thế. Nhưng tiếc thay, anh ta tự phá vỡ ván cờ này.
Đã đến giờ. Không nhận được chỉ thị hủy bỏ từ tôi, công ty truyền thông vẫn theo kế hoạch, tung ra toàn bộ hình ảnh và video. Và thế là, các nền tảng giải trí trực tuyến đổ sập trong mười phút liền. Khi tôi trở thành “người tình đáng thương nhất” trên toàn mạng, Bùi Hiên gọi điện cho tôi.
“Ôn Tâm, em muốn hủy hoại anh sao?”
Anh ta gào lên, giọng đầy tức giận.
“Đêm qua, chúng ta đã nói rồi mà? Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn phải giữ thể diện.”
Khi người ta không nói được gì, thực sự sẽ bật cười.
“Thể diện? Người ngoại tình không có tư cách nói về thể diện.”
Bùi Hiên nhận ra sự khinh bỉ trong giọng tôi, liền đổi giọng:
“Tối nay cầu hôn mà không nói trước với em, là anh sai. Nhưng Ôn Tâm, em hiểu anh mà, anh là người có trách nhiệm. Lạc Lạc đã mang thai con của anh, anh không thể để cô ấy làm mẹ đơn thân được. Em hiểu rõ mà, không có tình yêu thương của cha mẹ, đứa trẻ sẽ sống rất khổ.”
“Em cũng biết: giới giải trí sẽ tàn nhẫn thế nào, khi công kích và bôi nhọ phụ nữ.”
Những lời của Bùi Hiên, như một con dao tẩm độc đâm thẳng vào tim tôi. Đau đến mức tôi không còn sức thở. Hóa ra, cô ta đã mang thai. Hóa ra, anh ta biết rõ: giới giải trí khắc nghiệt với phụ nữ đến mức nào, nhưng vẫn chọn: đẩy tôi vào tình cảnh khó xử này trước bao nhiêu người.
“Cô ấy rất sợ, sợ em sẽ giận, sợ em sẽ vạch trần cô ấy, nên muốn phá thai. Cô ấy rất thiếu cảm giác an toàn. Vì thế anh chỉ có thể cầu hôn hôm nay, để cô ấy có cảm giác an toàn, cô ấy mới không lo lắng nữa.”
“Ôn Tâm, em khác cô ấy. Dù không còn là người yêu, chúng ta vẫn có thể là đồng nghiệp. Chúng ta vẫn là cặp đôi ăn ý nhất, có thể cùng nhau kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng Lạc Lạc chỉ có anh. Em mạnh mẽ thế, chắc chắn em có thể tự bảo vệ bản thân mình mà.”
Tay tôi run lên khi cầm điện thoại. Những năm qua, sợ anh ta chịu áp lực, mọi chuyện đều do tôi gánh vác, mọi rắc rối công khai đều do tôi đối mặt. Tôi đã thể hiện khả năng và sức mạnh của mình. Nhưng tôi không ngờ, chính sự mạnh mẽ đó, lại trở thành lý do anh ta phản bội tôi. Trên đời này, ai rồi cũng sẽ sống sót mà không cần ai. Mặt trời vẫn mọc và lặn mỗi ngày, ngày qua ngày, thời gian sẽ tiếp tục trôi. Nhưng tại sao, chỉ vì người kia “yếu đuối”, mà lại dùng một câu “em mạnh mẽ”, để phủ nhận tất cả nỗ lực, hy vọng và thanh xuân của tôi suốt bao năm qua.
Tôi ngồi trên xe, nhìn những ánh đèn rực rỡ của phố phường lướt qua bên cạnh. Nhưng tôi cảm thấy một nỗi cô đơn và đau đớn chưa từng có. Tôi có thể rất lý trí để đối mặt với việc anh ta ngoại tình. Có thể tỉnh táo bảo vệ tài sản thuộc về mình. Cũng có thể nhẫn tâm, để anh ta đối mặt với sự phán xét của cư dân mạng. Nhưng tôi phải làm thế nào đây, để trái tim mình bớt đau?
Tôi nhớ lại đêm đó khi còn nhỏ, một đêm tràn ngập mùi mấu. Bên ngoài cũng náo nhiệt như thế, nhà nhà đốt pháo, tôi cuộn tròn trong tủ quần áo, nghe tiếng cha tôi gào thét, nghe tiếng cười điên dại của mẹ, ngửi mùi mấu tanh nồng. Tôi bịt mũi để không nôn ra. Cô đơn, sợ hãi, và buồn nôn đến mức muốn ói. Tôi cuống quýt mở cửa xe, hít thở thật sâu không khí bên ngoài. Nhưng tôi vẫn không thể khóc, chỉ đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Vệ Dật dừng xe bên đường, vội vàng chạy đến mở cửa và bế tôi xuống.
Trước khi anh ấy tắt máy điện thoại của Bùi Hiên, tôi nghe thấy anh ta gần như cầu xin:
“Ôn Tâm, ngày mai anh sẽ tổ chức một cuộc họp báo. Em nói với mọi người rằng: chúng ta đã chia tay từ lâu được không? Gần đây, anh tìm em chỉ để bàn công việc thôi. Chúng ta hãy để lại chút thể diện cho nhau. Nhân cơ hội này, chúng ta có thể kiếm thêm nhiều tiền.”
Vệ Dật tắt máy. Sự ồn ào của Bùi Hiên cuối cùng cũng chấm dứt. Thế giới trở nên yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức, tôi có thể nghe thấy tiếng nhịp đập của mạch mấu trong đầu mình.
“Vệ Dật, cùng tôi uống chút rượu nhé?”
Vệ Dật đưa tôi đến biệt thự trên núi của anh ấy. Khi tôi ôm Tiểu Tiểu ngồi thẫn thờ trong sân, trên người bỗng có thêm một chiếc chăn mỏng.
“Đã lập thu rồi, trên núi khá lạnh.”
“Em muốn uống gì?” Vệ Dật hỏi.
“Cocktail là được rồi.”
Rất nhanh, Vệ Dật pha xong hai ly và mang đến.
“Tôi tưởng em sẽ uống vài chai cho say khướt,” anh ấy đùa.
“Say để giải sầu.”
Tôi cười nói:
“Không dám say, còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong. Sáng mai, dù anh ta có biện minh thế nào về việc chúng tôi đã chia tay từ lâu, cũng vô ích thôi.”
“Nhưng mà, hệ thống camera giám sát của tòa nhà, hẳn anh ta đã xóa sạch rồi. Còn camera trong nhà, chẳng lẽ anh ta không biết sao?”
Tôi mỉm cười vuốt ve Tiểu Tiểu đang ngủ trong lòng, và trả lời:
“Anh ta không biết. Anh ta chưa bao giờ cho mèo ăn, làm sao biết rằng: máy cho ăn tự động, lại có camera góc rộng đi kèm.”
Tôi và Bùi Hiên đều bận rộn. Nhưng tôi lại không thích có bảo mẫu trong nhà, vì vậy để đảm bảo Tiểu Tiểu có thể ăn đúng giờ, tôi mua máy cho ăn tự động tốt nhất. Có thể tự động phát thức ăn, và ghi lại mọi hoạt động của mèo cả ngày. Tiểu Tiểu chơi mệt, sẽ nằm trước cửa đợi chúng tôi về nhà. Khi nghe thấy tiếng bước chân của chúng tôi, nó sẽ phấn khích chạy qua chạy lại chào đón. Để có thể nhìn thấy cảnh tượng đáng yêu đó, tôi cố tình để camera của máy cho ăn, hướng về phía cửa chính. Và thiết bị đầu cuối của máy, chỉ được kết nối với điện thoại của tôi.
Đêm đó, tôi không ngủ chút nào. Đến gần sáng, tôi mới chợp mắt được một lúc. Chưa ngủ bao lâu, tiếng gõ cửa của Vệ Dật đã đánh thức tôi.
“Bùi Hiên tổ chức họp báo rồi, có rất nhiều phóng viên ở buổi phát trực tiếp. Nhưng trong phòng phát sóng, vẫn đầy những lời chửi rủa. Từ tối qua đến giờ, anh ta nhận được: 99% những lời chỉ trích, 1% còn lại, là fan của anh ta.”
Vệ Dật đưa cho tôi một ly sữa nóng, rồi đặt máy tính bảng lên bàn, ngồi bên cạnh, quan sát tôi một cách cẩn thận.
“Tôi ổn mà”. tôi cười nói.
Dù bây giờ rất mệt mỏi, nhưng đó không phải là tôi đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Cả đêm qua, tôi đã nghĩ thông suốt. Đây là sự bảo vệ của mẹ tôi từ trên trời cao, để tôi thoát khỏi người đàn ông giả dối này, trước khi kết hôn. May mắn là tôi mới chỉ ba mươi tuổi.
————–