Giải nghệ, cầu hôn, ngoại tình: 3 ván cược của tay vợt hèn nhát - Phần 5
“Mạn Mạn, ai cũng có thể phạm sai lầm. Nhân viên tiết lộ tài liệu bảo mật, bị đối thủ cạnh tranh ăn cắp tác phẩm, em đều có thể tha thứ cho họ. Anh chỉ đi sai đường một lần, đảm bảo sẽ không tái phạm. Công bằng với anh một chút, tha thứ cho anh lần này, được không?”
Tôi nhìn thẳng vào Lục Tiêu, cho đến khi anh ấy hổ thẹn cúi đầu.
“Không giống nhau.” Tôi rút tay về, lau khô nước trên tay bằng khăn giấy.
“Tôi không thể tha thứ cho anh, Lục Tiêu.”
Dù là tiết lộ tài liệu hay đánh cắp tác phẩm, cái giá phải trả chủ yếu là của cá nhân họ, còn công ty chỉ bị ảnh hưởng phần nào. Rủi ro trong kinh doanh, công ty có thể gánh vác. Nhưng cái giá của việc tha thứ cho Lục Tiêu, lại đè nặng lên tôi. Phải dùng cả phần đời còn lại để đảm bảo cho lời hứa của Lục Tiêu sao? Tại sao phải làm thế? Lục Tiêu siết chặt nắm đấm đến mức trắng bệch, đột nhiên có những giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh ấy.
“Anh dường như luôn chọn sai đường… Nếu bây giờ anh đồng ý ly hôn, có lẽ đây mới là quyết định mà anh sẽ hối hận nhất trong đời. Mạn Mạn, em có hối hận không?”
“Hối hận là sự thỏa hiệp với mặt yếu đuối của bản thân, anh sẽ học cách không thỏa hiệp.”
Tôi lắc đầu, chiếc nhẫn mà trước đây khó tháo ra, lần này lại dễ dàng tuột khỏi ngón tay, lòng tôi cũng trở nên nhẹ nhõm.
“Lục Tiêu, thứ anh cố chấp là tôi, là tình cảm này, hay là chính bản thân anh đã từng rút lui? Anh sợ rằng ở tuổi 26 không thể đạt được thành tựu như khi 16 tuổi, lấy chấn thương và tình yêu làm lý do hợp lý để rút lui. Vết thương của anh đã lành từ nhiều năm trước, bất cứ lúc nào cũng có thể chọn quay lại thi đấu. Nhưng khi nhìn thấy từng người kế nhiệm, tỏa sáng trên đấu trường thế giới, anh lại tiếp tục rút lui.”
“Lục Tiêu, sai thì đã sai rồi. Tôi thừa nhận rằng: ba năm trước tôi đã quá tin vào tình yêu, và kết quả là đã rơi vào cái bẫy. Bây giờ nghĩ lại, ngay khi anh lừa dối tình yêu của mình để cầu hôn tôi, tình cảm của chúng ta đã chớt rồi. Anh đã thua, và tôi cũng không thắng. Buông tay đi.”
Tôi đẩy chiếc nhẫn về phía Lục Tiêu và đứng dậy.
“Sáng mai 10 giờ, gặp nhau trước cửa Cục Dân chính. Tôi trả lại cho anh tương lai, anh trả lại cho tôi tự do, đó mới là công bằng.”
Vào đúng thời gian đã hẹn để làm thủ tục ly hôn, Lục Tiêu vẫn đến. Anh ấy đã mua lại căn nhà đó với giá gấp đôi thị trường, nhưng lại chọn từ bỏ việc chuyển nhượng quyền sở hữu. Tôi biết, Lục Tiêu chỉ muốn dùng việc đền bù để cảm thấy bớt tội lỗi hơn. Nhưng tôi cũng không có lý do gì để từ chối. Lục Tiêu bình tĩnh làm xong thủ tục với tôi, bình tĩnh chào tạm biệt ở cửa. Tôi chỉ coi như không nhìn thấy Lục Tiêu vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, không nhìn thấy ánh mắt anh ấy tràn ngập những lời cầu xin không lời. Không phải mọi điều ước đều nên được đáp ứng. Cũng không phải mọi kỳ vọng đều xứng đáng được đáp lại. Bây giờ có thể kết thúc tất cả mọi chuyện trong yên bình, như vậy là tốt rồi.
Bác sĩ điều trị chính đã giới thiệu tôi đến một bệnh viện ở nước ngoài, để thực hiện liệu trình điều trị kéo dài sáu tháng. May mắn là công ty đã đi vào quỹ đạo ổn định, nhờ các cuộc họp trực tuyến, tôi có thể xử lý đến 90% công việc. Cha mẹ không yên tâm nên kiên quyết đi cùng tôi. Thế là, chuyến đi chữa lành một mình của tôi, đã biến thành chuyến du lịch cả gia đình khắp vài quốc gia.
———-
Nửa năm trôi qua nhanh chóng. Kết thúc liệu trình điều trị, sắc mặt của tôi đã cải thiện rõ rệt, cơ thể nhẹ nhàng, trông còn trẻ hơn hai tuổi. Chỉ ít lâu sau khi đặt vé máy bay về nước, người phụ trách công ty gọi điện thông báo có chuyện xảy ra. Chính xác hơn, là đại diện thương hiệu của công ty, Lục Tiêu, đã gặp rắc rối.
Trong thời gian này, Lục Tiêu đã trở lại mạnh mẽ trên đấu trường quần vợt. Anh ấy đã nhiều lần nghiền nát những đối thủ già dặn, lẫn các ngôi sao mới với ưu thế áp đảo. Được truyền thông ca ngợi là người có khả năng vượt qua vị trí số một thế giới. Nhưng chỉ hôm qua, trong buổi họp báo tuyên bố tham gia giải Úc mở rộng của Lục Tiêu, Thẩm Linh đã xông vào. Cô ấy mặc đồ bệnh nhân, trông tiều tụy, trên tay còn có kim tiêm.
Trước mặt giới truyền thông nổi tiếng toàn quốc, Thẩm Linh tự thú rằng: đã có mối quan hệ ngoài hôn nhân kéo dài nửa năm với Lục Tiêu, ngay lập tức gây bão trên mạng. Để giúp Lục Tiêu thuận lợi trở lại, chúng tôi vẫn chưa công bố tin ly hôn. Hình tượng của Lục Tiêu như một người đàn ông chung tình nhất trong giới thể thao, đã sụp đổ vì vụ ngoại tình, hiệu ứng ngược rất mạnh mẽ. Anh ấy bị toàn bộ người hâm mộ liên minh lại, tẩy chay khỏi các giải đấu. Các sản phẩm mà anh đã nhận làm đại diện trong nửa năm qua, đều bị người dùng báo cáo và gỡ bỏ.
Lục Tiêu phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ. Còn tôi, trở thành người vợ bị phản bội, công ty vẫn dùng hình ảnh của Lục Tiêu làm đại diện, nhưng lại nhận được sự ủng hộ của người tiêu dùng, doanh số tăng vọt gấp bốn lần. Người phụ trách lo lắng rằng: nếu không nhanh chóng thay thế Lục Tiêu, uy tín của công ty có thể giảm mạnh, nên đã hỏi ý kiến tôi. Lần này, tôi không chút do dự.
“Thay đi !”
Tôi đã về nước được hai ngày, nhưng trên các nền tảng mạng xã hội, tên của Lục Tiêu vẫn chiếm lĩnh các vị trí hàng đầu. Xem một lúc, tôi không khỏi cảm thán. Không ngờ rằng tiền đồ của Lục Tiêu lại bị hủy hoại bởi Thẩm Linh. Mỗi lựa chọn của con người đều đã được định giá trong vô thức, và khi đến lúc phải trả giá, không ai có thể thoái thác. Thẩm Linh bị sa thải, cha cô ấy là giám đốc đài truyền hình cũng đang bị điều tra. Lục Tiêu hiện đã bị tất cả các đội tuyển và giải đấu từ chối.
Khoản bồi thường cho các thương hiệu, đã làm cạn kiệt toàn bộ tài sản của anh. Lục Tiêu không thể sống buông thả như trước, mà phải tìm cách để tồn tại. Đường thi đấu của Lục Tiêu đã bị chặn đứng, anh ấy muốn chuyển sang làm huấn luyện viên. Nhưng các đội quần vợt lo ngại về nhân cách của anh nên không chấp nhận. Còn khi anh cố gắng dạy trực tuyến, thì bị hàng trăm người báo cáo và bị khóa tài khoản. Những đồng đội cũ thân thiết nhất với Lục Tiêu, cũng lần lượt cắt đứt quan hệ với anh ấy. Khi được phỏng vấn, họ không ngần ngại dùng những chuyện xung quanh Lục Tiêu và Thẩm Linh, để thu hút sự chú ý.
Bố mẹ chồng cũ tìm đến công ty của tôi, cầu xin tôi nói một lời công bằng cho Lục Tiêu. Tôi đương nhiên chọn từ chối.
“Công lý nằm trong lòng người, không phải trong những lời che đậy sự thật của tôi. Lục Tiêu là người trưởng thành, cuộc đời anh ấy chỉ có thể do chính anh ta lựa chọn và chịu trách nhiệm.”
Kể từ khoảnh khắc tôi và Lục Tiêu chia tay, chúng tôi đã trở thành hai đường thẳng song song, cố gắng tìm lại đúng quỹ đạo. Cuối cùng, người đại diện cho công ty đã được chọn là một ngôi sao trẻ vừa giành Grand Slam. Tôi đứng trước cửa sổ văn phòng, nhìn tấm biển quảng cáo của Lục Tiêu trên tòa nhà đối diện bị tháo xuống. Trong giây lát, tôi đã uống hết cả cốc cà phê. Đang định ngồi xuống xem bản thiết kế, thì tôi nhận ra bóng dáng ai đó đứng dưới tòa nhà của công ty. Mặc dù dáng người cao lớn, thẳng tắp, nhưng bóng của anh ấy trên mặt đất lại mang vẻ tiêu điều. Là Lục Tiêu.
Anh nhìn tấm áp phích bị các công nhân cuộn lại một cách lộn xộn, rồi ngước lên nhìn ngôi sao trẻ 20 tuổi đang được treo cao. Khi tôi quen Lục Tiêu, anh cũng chỉ mới 20 tuổi, tỏa ra sức sống rực rỡ từ đầu đến chân. Anh ấy không sợ thất bại, cũng không sợ bị từ chối. Cứ như vậy, mang theo bó hoa, một mình bước vào thế giới của tôi. Lục Tiêu ở tuổi 29, giống như một bông hoa héo tàn trong mùa thu. Phía trước anh vẫn còn mùa đông khắc nghiệt, nếu có thể chịu đựng được và vượt qua, thì sẽ có ngày lại nở rộ.
Lục Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Như thể anh ấy đã nhìn thấy sự tồn tại của tôi qua những tòa nhà bê tông cốt thép. Anh ấy vẫy tay, rồi quay người rời đi. Tôi thu lại ánh mắt và bắt đầu làm việc, chỉ dừng lại khi lật qua các bản thảo. Tạm biệt, Lục Tiêu.
————-
Ba năm sau, khi gặp lại Lục Tiêu, tôi mới nhận ra rằng: không có nỗi đau nào là không thể chữa lành theo thời gian. Lần này, tôi tham dự lễ khai mạc giải quần vợt, với tư cách là một trong những nhà tài trợ thương hiệu. Còn Lục Tiêu là tình nguyện viên, nhìn cách anh ấy dẫn đường, giới thiệu rất thuần thục, chắc hẳn không phải lần đầu làm công việc này. Tôi đi nhầm lối vào, đứng ở cuối hành lang nơi người qua lại tấp nập, và ngay khi ngẩng đầu lên, Lục Tiêu đã nhìn thấy tôi. Anh ấy dừng lại trong chốc lát, rồi bước đến để dẫn đường cho tôi.
“Cơ thể… khá hơn chưa?”
Tôi gật đầu, đi theo con đường mà Lục Tiêu mở ra bằng hai cánh tay, tiến về phía ghế ngồi hàng đầu. Lịch sự mà nói, tôi cũng hỏi thăm tình hình của anh ấy. Lục Tiêu nói rằng: hiện tại anh chủ yếu làm tình nguyện viên tại các sự kiện lớn, đôi khi thuyết minh trực tiếp cho khán giả tại hiện trường. Không còn nhiều người nhận ra: anh ấy từng là tay vợt đơn nam trẻ nhất châu Á giành Grand Slam.
Chiếc áo thể thao dưới lớp áo khoác tình nguyện viên của Lục Tiêu đã cũ. Có thể nhận ra, đó là thiết kế của tôi dành cho anh ấy từ nhiều năm trước. Sau khi bồi thường khoản tiền khổng lồ cho các thương hiệu, tài sản của Lục Tiêu đã cạn kiệt. Lục Tiêu ngập ngừng hỏi tôi: liệu có thể giới thiệu cho anh ấy một công việc không. Với các mối quan hệ hiện tại, giới thiệu việc làm không khó, nhưng khó là danh phận và lý do.
“Nếu những danh hiệu vinh quang trước đây, không đủ để trang trí bản lý lịch của anh. Liệu danh phận chồng cũ của Lâm Mạn, có đủ không?
“Xin lỗi, Lục Tiêu ! Tôi sợ vị hôn phu của mình sẽ hiểu lầm.”
Tin tức về việc tôi đính hôn với chủ tịch một thương hiệu thể thao hàng đầu, đã lên báo chí gần đây, chắc chắn Lục Tiêu đã thấy. Không giống như những lời đồn thổi về hôn nhân thương mại và hợp nhất công ty. Chúng tôi chỉ đơn giản là bị thu hút bởi nhau, và đến với nhau. Tôi may mắn, vì mình chưa bao giờ mất đi lòng dũng cảm để yêu. Đôi mắt của Lục Tiêu tối lại, anh ấy bị đồng nghiệp phía sau gọi mấy lần mới phản ứng. Trước khi rời đi, anh ấy nói:
“Chúc em hạnh phúc, Lâm Mạn.”
Lễ khai mạc bắt đầu, âm nhạc đã che lấp những lời sau đó của Lục Tiêu. Tôi hy vọng đó là một lời xin lỗi muộn màng. Từ nay, chúng ta không còn nợ nần gì nhau.
———-
HOÀN VĂN
“Có những người, ngay cả khi yêu, cũng không đủ dũng khí để thành thật. Lục Tiêu là một kẻ như thế. Anh dùng tình yêu để che giấu nỗi sợ, lấy Lâm Mạn làm cái cớ cho sự rút lui của mình. Rồi lại trách cô không đủ bao dung, để đứng đợi nơi anh từng quay lưng. Anh gọi đó là hy sinh. Nhưng hy sinh chưa bao giờ được sinh ra, từ một trái tim toan tính.
Lâm Mạn đã từng yêu anh bằng tất cả những gì cô có. Cô ở bên anh khi ánh hào quang rực rỡ nhất, và vẫn nắm tay anh ngay cả khi mọi ánh sáng đã lụi tàn. Nhưng tình yêu không phải là sân khấu phụ. Càng không phải là chốn lưu đày, cho những kẻ không đủ can đảm đối mặt với chính mình.
Từ một người từng gánh trên vai cả vết thương lẫn hi vọng, Lâm Mạn đã học cách buông bỏ. Và đến cuối cùng, cô tìm thấy bình yên, không phải vì được ai đó yêu, mà vì đã chọn yêu lấy chính mình.
Có lẽ trong đời, có những lần buông tay không phải là thất bại… Mà là bắt đầu một hành trình mới, nơi quá khứ không còn đủ sức níu bước chân.”
————–