Giải nghệ, cầu hôn, ngoại tình: 3 ván cược của tay vợt hèn nhát - Phần 4
Lục Tiêu và Thẩm Linh dường như hoàn toàn quên mất rằng: tôi vẫn đang đứng ở cửa.
“A Tiêu, sau này nhà mới của chúng ta đừng lắp kính cửa sổ nhé, em thích không khí trong lành.”
“Những bộ quần áo này bỏ đi thôi, thiết kế lỗi thời rồi.”
“Nhìn mấy chiếc cúp này, chúng đều phủ bụi cả rồi. Nếu là em, chắc chắn em sẽ lau chúng mỗi ngày.”
Lục Tiêu cười khi nghe Thẩm Linh nói, cô ta nói gì anh ấy cũng đồng ý. Những bộ quần áo tôi thiết kế cho anh, những món quà sinh nhật tôi tặng, những vật dụng cá nhân mà tôi đã chọn kỹ càng, Lục Tiêu không để lại một thứ gì. Anh ấy đến đây không phải để thu dọn đồ đạc. Chỉ là mang trong mình ác ý, giẫm đạp lên tình cảm của chúng tôi, hay đúng hơn là những tình cảm tôi dành cho anh. Nhận ra điều này, cảm giác bóp nghẹt trái tim khiến tôi như muốn nghẹt thở, bỗng biến mất.
Tôi lấy điện thoại ra và gửi vài tin nhắn. Chưa đến mười phút sau, tôi dẫn theo hơn chục người bước vào nhà. Trước ánh mắt nghi ngờ của Lục Tiêu, tôi mỉm cười giải thích.
“Tôi vừa ủy thác căn nhà này cho một công ty môi giới bán, họ đến đây để định giá.”
Không để Lục Tiêu phản đối, tôi đã ra hiệu cho nhóm môi giới.
“Đồ nội thất trong phòng cứ để lại cho chủ nhà mới, giá cả hợp lý thì bán đi.”
Sau khi thu dọn đồ đạc cá nhân, tôi thông báo rằng những thứ còn lại sẽ được giao cho công ty môi giới xử lý. Tôi bước đi thanh thản, chỉ đến khi cửa thang máy đóng lại, tôi mới lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt. Tự tay phá hủy ngôi nhà của mình, làm sao có thể dễ dàng như vậy? Nhưng khi đối diện với Lục Tiêu và Thẩm Linh, tôi không thể để mình thua cuộc. Vừa xuống đến gara, Lục Tiêu đã từ cầu thang bộ đuổi theo tôi.
“Lâm Mạn, em tuyệt tình như vậy sao?”
Cảm xúc dâng trào như sóng biển, khiến tôi hoàn toàn không thể chống đỡ. Tôi chỉ muốn che giấu sự yếu đuối của mình và nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tôi không dừng bước, giọng nói ngày càng lạnh lùng.
“Đừng quên sau 30 ngày nữa, đến Cục Dân chính để hoàn tất thủ tục.”
“Nếu anh không muốn ly hôn thì sao?” Lục Tiêu chắn trước mặt tôi
“Mạn Mạn, chúng ta đã từng nói rằng: sẽ bên nhau cả đời, anh hối hận rồi, không muốn ly hôn nữa.”
Thẩm Linh vừa bước ra từ thang máy phía sau. Cô ta đã nghe rõ từng lời của Lục Tiêu, nhưng hậu quả lại phải để tôi gánh chịu.
“Lâm Mạn, tôi đã quen biết Lục Tiêu 10 năm, chờ đợi anh ấy suốt 10 năm, tôi không thể nào trả anh ấy lại cho chị!”
Thẩm Linh đẩy tôi về phía một chiếc xe đang lao tới. Khi cơn đau từ bụng truyền đến, tôi nhìn thấy nỗi sợ hãi hóa thành cơn ác mộng, nuốt chửng lấy Lục Tiêu. Lần này, anh ta chắc đã hài lòng rồi.
—————-
Một góc cho nhân vật Lục Tiêu:
Khi nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Lâm Mạn, tôi đã ngay lập tức hối hận. Chỉ nghĩ đến việc cô ấy muốn ly hôn, cắt đứt mọi liên hệ với tôi, toàn bộ cơ thể tôi đều phản đối. Tôi ôm lấy Lâm Mạn, người đầy vết thương. Khi đó, tôi mới nhận ra rằng: dưới vẻ ngoài mạnh mẽ của cô ấy, cơ thể cô ấy thật nhẹ nhàng, thật mềm mại. Cô ấy, người luôn phản hồi mọi điều tôi nói, lần này đã lặng lẽ từ chối tôi.
Tôi đưa Lâm Mạn vào bệnh viện, lắng nghe bác sĩ giải thích tình hình, và trong hành lang, tôi đã tự tát mình một cái thật mạnh. Nhưng vẫn chưa đủ. So với những tổn thương tôi đã gây ra cho cô ấy, như vậy là chưa đủ. Sau khi bị bố mẹ vợ đuổi ra khỏi phòng bệnh, tôi đã đứng ngoài đó rất lâu. Chỉ khi gạt bỏ mọi lý do bao biện, tôi mới nhận ra mình tồi tệ đến mức nào.
Trước khi bước vào giải đấu thế giới, vô số người hâm mộ đã dự đoán rằng tôi sẽ thất bại. Họ phân tích rằng: kỹ thuật và thể lực của tôi đã bắt đầu suy giảm. Nếu rút lui bây giờ, tôi sẽ mãi mãi là tay vợt đơn nam, trẻ nhất châu Á giành Grand Slam. Khi nhìn thấy những ngôi sao mới nổi, tôi thực sự đã do dự.
Lúc cứu Lâm Mạn, tôi không nghĩ gì cả. Chỉ biết rằng nếu nhanh hơn một phút, thậm chí là một giây, cơ hội sống sót của cô ấy sẽ tăng lên. Khi bác sĩ nói rằng: tay tôi bị thương và cần phải phục hồi chức năng, phản ứng đầu tiên của tôi là cảm thấy nhẹ nhõm. Một lý do giải nghệ thật tuyệt vời. Nói rằng tôi giải nghệ vì tình yêu, nghe vẫn dễ chịu hơn là vì sợ thách thức. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn không cam lòng. Khi Thẩm Linh xuất hiện trong lễ cưới và nói rằng: tôi đáng lẽ phải bước lên đỉnh cao thế giới. Tôi bắt đầu tính toán, trong cuộc hôn nhân với Lâm Mạn, tôi được và mất những gì.
Trước đây, mọi người gọi Lâm Mạn là bạn gái của tay vợt chuyên nghiệp Lục Tiêu. Còn bây giờ, họ gọi tôi là chồng của Giám đốc Lâm. Khi người bận rộn trở thành Lâm Mạn, tôi không thể đợi cô ấy như cô ấy đã đợi tôi. Tôi bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Nghĩ về những lời trêu đùa của đồng đội cũ, về sự kiên định của Thẩm Linh, và về Lâm Mạn. Liệu cô ấy yêu sự nghiệp của mình nhiều hơn, hay yêu tôi nhiều hơn. Câu nói “Phụ nữ có con rồi sẽ an tâm” đã trở thành cái phao cứu sinh của tôi.
Tôi đê tiện muốn cô ấy đặt thêm một quả cân lên bàn cân, chúng tôi không cần thêm tiền, nhưng một đứa con có thể làm cho gia đình, và cuộc sống của chúng tôi trở nên hoàn hảo hơn. Nhưng tôi không thể thuyết phục được Lâm Mạn. Khi cô ấy ngày càng bận rộn hơn, tôi đã bắt đầu một mối quan hệ với Thẩm Linh.
Thẩm Linh nói rằng: cô ấy có thể làm bất cứ điều gì cho tôi, thậm chí là mang thai trước khi kết hôn. Chỉ cần tôi yêu đứa con này, cô ấy sẽ sinh nó ra. Tôi nghĩ rằng: Lâm Mạn sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra, và tôi nghĩ cô ấy sẽ cảm thấy nguy cơ, sẽ nổi giận với tôi. Chúng tôi sẽ cãi nhau to, và sự chú ý của cô ấy sẽ quay trở lại với tôi. Có thể cô ấy sẽ chậm lại, chờ đợi tôi. Nhưng Lâm Mạn đã chọn ra đi. Cô ấy không muốn cho tôi cơ hội.
Nghe bác sĩ nói về những nỗ lực và cố gắng, mà Lâm Mạn đã làm trong những năm qua. Những hiểu lầm, và sự phớt lờ có chủ ý của tôi trong ba năm qua, như những viên đạn lao thẳng vào cơ thể tôi. Bây giờ, tôi thậm chí không còn chút can đảm nào để níu kéo cô ấy. Nếu tôi buông tay, liệu Lâm Mạn có hạnh phúc hơn không?
—————
Chiếc xe chỉ lướt qua tôi, gây ra vết xước nhẹ. Nhưng khi thấy tôi bất tỉnh, Lục Tiêu yêu cầu bệnh viện thực hiện một cuộc kiểm tra toàn diện. Trùng hợp là tôi đã điều trị tại bệnh viện này hơn hai năm, bác sĩ điều trị chính của tôi đích thân đến, để giải thích kết quả kiểm tra. Bây giờ Lục Tiêu đã biết tất cả mọi thứ. Anh ấy chắc hẳn đã hiểu rõ: mình tồi tệ đến mức nào. Anh ấy muốn ăn năn, muốn chuộc tội, nhưng tôi không muốn cho anh ta cơ hội.
Khi tỉnh dậy và nhìn thấy cha mẹ bên cạnh, điều đầu tiên tôi nói với họ là Lục Tiêu đã ngoại tình. Điều thứ hai, là chúng tôi đang làm thủ tục ly hôn và tôi không muốn gặp lại anh ấy. Lục Tiêu bị đuổi ra ngoài.
Để tránh việc anh ta tiếp tục quấy rầy ở bệnh viện, tôi đã nhờ trợ lý tiết lộ cho các phương tiện truyền thông mà tôi quen biết, về việc Lục Tiêu chuẩn bị trở lại thi đấu. Ngay lập tức, Lục Tiêu trở thành đối tượng săn đuổi của ống kính máy ảnh, đi đâu cũng đầy ồn ào náo nhiệt. Anh ấy biết đó là do tôi làm. Và anh chỉ có thể biết điều mà giữ khoảng cách.
Không còn gì lo lắng, tôi an tâm ở lại bệnh viện để thử liệu pháp trị liệu. Khi con người đưa ra quyết định đối xử tốt với bản thân, dường như cả thế giới đều bật đèn xanh. Kết thúc liệu trình đầu tiên, bác sĩ điều trị chính mang đến tin vui: cơ thể tôi đã có những dấu hiệu cải thiện rõ rệt.
Trong thời gian này, Lục Tiêu cũng bắt đầu chuẩn bị cho việc trở lại thi đấu. Thông qua kiểm tra và đánh giá, vết thương cũ của anh đã hoàn toàn lành lặn. Chỉ cần tập luyện sức mạnh và kỹ thuật, bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại đấu trường. Tôi giữ đúng lời hứa, giúp công ty của mình điều phối nhiều nguồn lực cho anh ấy. Bất kể là phỏng vấn hay tham gia chương trình giải trí, Lục Tiêu đều không từ chối.
Mỗi khi được hỏi về chuyện tình cảm, anh ấy luôn nhìn vào ống kính và lặp đi lặp lại một cách kiên định rằng:
“Cả đời này, Lục Tiêu chỉ yêu Lâm Mạn.”
Nhưng tôi đã không còn tin nữa. Có lẽ người bị mắc kẹt trong lời nói dối này, chỉ còn lại Lục Tiêu. Anh mỗi ngày đều nhắn tin cho tôi, nói rằng đã cắt đứt hoàn toàn với Thẩm Linh, đứa con cũng đã bị bỏ. Anh ấy nói rằng đã mua lại căn nhà cũ của chúng tôi, không muốn những ký ức đẹp đẽ bị phá hủy hoàn toàn. Lục Tiêu còn dặn tôi phải chăm sóc sức khỏe, anh ấy sẽ mang về chiếc cúp nặng nhất để cầu xin sự tha thứ của tôi.
Thật buồn cười, phải không? Đến mức này rồi, Lục Tiêu vẫn không nhìn ra sự khác biệt giữa tôi và Thẩm Linh. Người có thể bước vào trái tim tôi, chưa bao giờ là một thiên tài quần vợt nào cả. Mà đó là người đàn ông có ánh sáng trong mắt, người mà tôi từng giúp đỡ một cách vô tình.
Ngày cuối cùng của thời gian chờ ly hôn, tôi hẹn gặp Lục Tiêu. Anh ấy tháo mũ bóng chày, muốn quan tâm đến sức khỏe của tôi. Thấy tôi không trả lời, anh khó chịu quay mặt đi.
“Bất cứ chuyện gì cũng có thể bàn, trừ việc ly hôn. Anh cũng đã tham khảo luật sư, tòa án sẽ xem xét việc anh chủ động chấm dứt hành vi ngoại tình, không nhất định sẽ phán quyết ly hôn.”
Thật vô liêm sỉ ! Tôi hất cả cốc nước vào người Lục Tiêu. Anh ấy đỏ mắt, giọng khàn đi, nắm chặt tay tôi.
“Mạn Mạn, ai cũng có thể phạm sai lầm. Nhân viên tiết lộ tài liệu bảo mật, bị đối thủ cạnh tranh ăn cắp tác phẩm, em đều có thể tha thứ cho họ. Anh chỉ đi sai đường một lần, đảm bảo sẽ không tái phạm. Công bằng với anh một chút, tha thứ cho anh lần này, được không?”
Tôi nhìn thẳng vào Lục Tiêu, cho đến khi anh ấy hổ thẹn cúi đầu.
“Không giống nhau.” Tôi rút tay về, lau khô nước trên tay bằng khăn giấy.
“Tôi không thể tha thứ cho anh, Lục Tiêu.”
Dù là tiết lộ tài liệu hay đánh cắp tác phẩm, cái giá phải trả chủ yếu là của cá nhân họ, còn công ty chỉ bị ảnh hưởng phần nào. Rủi ro trong kinh doanh, công ty có thể gánh vác. Nhưng cái giá của việc tha thứ cho Lục Tiêu, lại đè nặng lên tôi. Phải dùng cả phần đời còn lại để đảm bảo cho lời hứa của Lục Tiêu sao? Tại sao phải làm thế? Lục Tiêu siết chặt nắm đấm đến mức trắng bệch, đột nhiên có những giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh ấy.
“Anh dường như luôn chọn sai đường… Nếu bây giờ anh đồng ý ly hôn, có lẽ đây mới là quyết định mà anh sẽ hối hận nhất trong đời. Mạn Mạn, em có hối hận không?”
“Hối hận là sự thỏa hiệp với mặt yếu đuối của bản thân, anh sẽ học cách không thỏa hiệp.”
Tôi lắc đầu, chiếc nhẫn mà trước đây khó tháo ra, lần này lại dễ dàng tuột khỏi ngón tay, lòng tôi cũng trở nên nhẹ nhõm.
“Lục Tiêu, thứ anh cố chấp là tôi, là tình cảm này, hay là chính bản thân anh đã từng rút lui? Anh sợ rằng ở tuổi 26 không thể đạt được thành tựu như khi 16 tuổi, lấy chấn thương và tình yêu làm lý do hợp lý để rút lui. Vết thương của anh đã lành từ nhiều năm trước, bất cứ lúc nào cũng có thể chọn quay lại thi đấu. Nhưng khi nhìn thấy từng người kế nhiệm, tỏa sáng trên đấu trường thế giới, anh lại tiếp tục rút lui.”
“Lục Tiêu, sai thì đã sai rồi. Tôi thừa nhận rằng: ba năm trước tôi đã quá tin vào tình yêu, và kết quả là đã rơi vào cái bẫy. Bây giờ nghĩ lại, ngay khi anh lừa dối tình yêu của mình để cầu hôn tôi, tình cảm của chúng ta đã chớt rồi. Anh đã thua, và tôi cũng không thắng. Buông tay đi.”
————–