Giải nghệ, cầu hôn, ngoại tình: 3 ván cược của tay vợt hèn nhát - Phần 2
Lễ cưới của chúng tôi diễn ra đơn giản, tinh tế, và hạnh phúc lan tỏa đến mọi khách mời. Người duy nhất không được mời mà đến là Thẩm Linh. Cô ta xông vào lễ cưới, ném tờ báo đăng tin Lục Tiêu giải nghệ xuống đất.
“Lục Tiêu, anh hoàn toàn có thể tiến xa hơn, đạt đến đỉnh cao của thế giới. Việc anh giải nghệ bây giờ chỉ chứng tỏ anh là kẻ hèn nhát!”
Khi nhìn thấy ánh mắt run rẩy của Lục Tiêu nhanh chóng trở lại bình thường, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi sợ rằng Lục Tiêu sẽ hối hận, vì đã chọn tôi thay vì tương lai của mình. Cho đến khi anh nắm tay tôi và kiên định đọc lời thề. Nhưng có lẽ từ ngày đó, Lục Tiêu đã không còn đơn thuần ghét Thẩm Linh nữa.
Ba năm nay, anh từ chối tất cả các hoạt động và phỏng vấn liên quan đến thể thao. Chỉ có Thẩm Linh là có thể vượt qua được hàng rào đó. Nửa năm trước, Lục Tiêu đã hợp tác với cô ấy để thực hiện một cuộc phỏng vấn về cuộc sống sau khi giải nghệ, thu hút hàng tỷ lượt xem trên toàn mạng. Ngày phát sóng chương trình, tôi đã ở bên cạnh anh, cùng ngồi trước TV. Lục Tiêu nhìn Thẩm Linh trên màn hình, ánh mắt anh có vẻ vui vẻ.
“Có lẽ, cô ấy sẽ trở thành phóng viên thể thao số một trong nước.”
Có phải ngay lúc đó, họ đã ở bên nhau rồi không? Hoặc có lẽ còn sớm hơn. Trong căn phòng khách trống trải, tôi cố nén cảm giác khó chịu trong cơ thể, bước lên ghế. Tôi ném khung ảnh vào thùng rác. Đến lúc này, tiếp tục bám víu vào một bức ảnh thực sự không còn ý nghĩa gì nữa. Điều làm tôi đau lòng hơn là, nếu đã không còn yêu thì hãy thành thật buông tay. Nhưng Lục Tiêu lại xem tôi như một kẻ ngốc.
Sau khi phát hiện Thẩm Linh đã bỏ chặn tôi trên mạng xã hội, tôi đã xem hết tất cả những gì cô ấy đã đăng trong sáu tháng qua. Sáu tháng trước, cô ấy đi nghỉ mát ở đảo Saipan. Cô ấy ôm chặt eo một người đàn ông, khi đang cưỡi xe địa hình trên bãi biển. Làn da trắng của cô ấy tương phản rõ rệt với làn da màu nâu của người đàn ông.
“Chỉ có anh mới cho em cảm giác an toàn trọn vẹn.”
Chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi đã nhận ra: người đàn ông đó mặc bộ đồ nghỉ mát, mà tôi đã thiết kế riêng cho Lục Tiêu, mỗi bộ đều là duy nhất. Lục Tiêu đến Saipan để tham dự đám cưới của đồng đội cũ là thật. Nhưng việc anh gặp Thẩm Linh khi tôi đang tăng ca để kịp tiến độ, cũng là thật. Ba tháng trước, Thẩm Linh bị ngất xỉu và phải nhập viện, có một người đàn ông đã nắm tay cô ấy bên giường bệnh suốt đêm.
“May mắn là chỉ bị hù dọa, hóa ra chúng ta sắp có em bé.”
Hôm đó, trời mưa bão khắp thành phố, tôi bị mắc kẹt dưới làn nước bên trong đường hầm khi lái xe. Nước từ chân dâng lên đến ngực, nhiệt độ cơ thể ngày càng giảm, và tôi không thể gọi được cho Lục Tiêu, không biết anh có an toàn không. Sau đó, Lục Tiêu chỉ nói một câu là anh vào núi câu cá cùng bạn bè, không có tín hiệu, rồi qua loa cho qua chuyện. Anh biết xe tôi bị ngập nước và phải đưa đi sửa chữa, nhưng cũng không hỏi xem: tôi có sợ không khi ở một mình.
Năm ngày trước, Thẩm Linh tổ chức sinh nhật.
“Thật tiếc vì ốm nghén quá nặng, không thể ăn nổi miếng bánh nào, thật là lãng phí.”
Sau đó, chiếc bánh ấy được Lục Tiêu mang đến trước mặt tôi với nụ cười trên môi. Không có hoa, không có quà. Nhưng tôi đã vui cả buổi tối, vì nghĩ rằng anh nhớ đến kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi. Nhưng chiếc bánh là phần thừa, và cảm xúc của Lục Tiêu cũng là phần thừa, còn tôi lại vui vẻ nhận lấy tất cả. Trong mắt anh, tôi trông thật đáng thương biết bao?
Lục Tiêu đã không ít lần nói rằng: anh muốn có con. Tôi hiểu rất rõ cơ thể mình, bên ngoài có vẻ khỏe mạnh nhưng bên trong đã bị tổn thương nặng nề. Bác sĩ nói rằng, ngay cả khi sử dụng phương pháp y học, việc tôi muốn có con của mình cũng rất khó khăn. Tôi đã dành hai năm để chăm sóc sức khỏe, sáu tháng để chuẩn bị cho việc thụ tinh ống nghiệm. Tôi đã giữ bí mật rất kỹ. Không muốn Lục Tiêu phải hy vọng hão, vì một kết quả không chắc chắn. Nhưng anh lại lấy đó làm cớ để ngoại tình, trách móc tôi vì không thể cho anh một gia đình hoàn hảo. Việc cứu tôi trong trận tuyết lở khiến Lục Tiêu bị thương và phải giải nghệ sớm, cuộc sống của anh trở nên không hoàn hảo. Đó có lẽ là điều hối tiếc thật sự trong lòng anh.
Đêm nay, cơ thể đã cho tôi một cái cớ để xả hết mọi cảm xúc. Tôi không ăn nổi cơm, không uống nổi nước. Tất cả sức lực đều dùng để đẩy những giọt nước mắt ra ngoài. Tôi chỉ cho phép mình yếu đuối một ngày thôi. Từ ngày mai, sự yếu đuối của tôi tuyệt đối không được trở thành vũ khí, làm tổn thương chính mình. Chỉ là không ngờ rằng: Lục Tiêu sau khi cãi nhau đi tìm Thẩm Linh, đêm nay lại trở về.
Đêm cuối xuân tràn ngập cảm giác lạnh lẽo. Nhưng cơ thể anh ấy tỏa ra nhiệt nóng rực, khi anh ấy chạm vào tôi, tôi nhận ra ngay Lục Tiêu muốn gì.
“Mạn Mạn, anh không nên nổi giận với em, không nên nói những lời đó. Em bận rộn với công việc công ty, không muốn có con, anh sẽ không ép buộc em nữa…”
Nụ hôn của Lục Tiêu đầy khẩn thiết. Chính xác mà nói: Thẩm Linh mang thai, anh ấy mang theo một dục vọng không thể giải quyết, trở về tìm tôi. Trước đây, Lục Tiêu luôn là người sử dụng biện pháp tránh thai, nhưng sau này tôi bắt đầu uống thuốc. Anh ấy dường như chấp nhận quyết định tạm thời không có con, nhưng trên giường thì lại hoàn toàn không biết điều. Phải bắt tôi van xin, thì Lục Tiêu mới cảm thấy như đã giành chiến thắng và chịu dừng lại.
Tối nay, Lục Tiêu hiếm khi tỏ ra dịu dàng. Anh ấy dường như hoàn toàn không nhận ra sự lảng tránh và kháng cự của tôi, kiên nhẫn theo đuổi đến cùng. Nụ hôn lẽ ra phải ngọt ngào. Nhưng lúc này lại mang vị chua chát, khơi gợi lên toàn những ký ức không đẹp. Tôi không để mình rơi vào bẫy của dục vọng mà Lục Tiêu giăng ra. Tôi rất tỉnh táo. Tỉnh táo đến mức ngay lập tức nhận ra đó là mùi vị của quýt. Lục Tiêu chưa bao giờ ăn trái cây họ cam quýt. Mùi vị này trên người anh ấy, chỉ có thể đến từ một người phụ nữ khác vừa mới ăn quýt, chính là Thẩm Linh. Chỉ cần nghĩ đến cảnh họ ở riêng với nhau. Nghĩ đến việc sự dịu dàng hôm nay của Lục Tiêu là vì Thẩm Linh. Cả cơ thể tôi căng lên, phản đối từ đầu đến chân, giọng tôi trở nên khàn khàn.
“Lục Tiêu, hôm nay em không khỏe, anh qua phòng ngủ phụ đi.”
Lục Tiêu vẫn không động đậy, cho đến khi tôi quay đầu đi và nhắc lại một lần nữa. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt anh nhìn tôi, đánh giá tôi, từ sự bối rối đến không hài lòng. Cuối cùng, Lục Tiêu cười nhạt, lật người xuống giường.
“Lâm Mạn, em rốt cuộc đang giận dỗi cái gì? Anh đã nói rồi, em không muốn có con, anh không ép. Em đang khó chịu vì anh không dùng biện pháp tránh thai đúng không? Được, anh sẽ nghe theo em!”
Lục Tiêu rút ngăn kéo tủ đầu giường ra, đổ hết các dụng cụ tránh thai lên giường. Anh ấy đang nhượng bộ, nhưng cũng rất hung hăng. Từ khi quen biết, yêu đương đến kết hôn, đã tám năm trôi qua. Cho đến lúc này, tôi mới thật sự nhìn rõ người đàn ông trước mặt. Vì nhìn thấy quá rõ, tôi mới không cam lòng, mới càng phẫn nộ, như thể đã đem tình yêu chân thành nuôi cho chó!
“Cút đi!”
Tôi cầm gối ném mạnh vào mặt anh ấy. Tôi muốn tháo chiếc nhẫn ra và ném luôn, nhưng nó kẹt trên ngón áp út, không nhúc nhích. Khi dục vọng đã tan biến, ánh mắt Lục Tiêu trở nên sâu thẳm. Anh không nói một lời, nén cơn giận mà thu dọn hành lý, cho đến khi đầy cả một chiếc vali.
“Lâm Mạn, đừng có cầu xin anh quay lại.”
Lần này, Lục Tiêu không đập cửa nữa. Bên ngoài bỗng trở nên yên tĩnh, như thể không có ai rời đi. Nhưng tôi biết chắc chắn Lục Tiêu đã đi rồi. Anh không phải là không có chỗ để đi. Giống như ba năm trước, Lục Tiêu chưa bao giờ chỉ có một lựa chọn.
—–
Tôi đã gặp Lục Tiêu khi vô tình đi nhầm phòng, trong buổi họp mặt liên trường đại học. Anh ấy nổi tiếng từ khi còn trẻ, ngoài đồng đội và huấn luyện viên, hầu như không có bạn bè. Lúc đó, Lục Tiêu đang tập huấn ở một thành phố khác, và anh ấy phải đón sinh nhật một mình trong phòng karaoke. Tôi là một sinh viên ngành thiết kế, không quan tâm đến thể thao, cũng không biết Lục Tiêu là ai. Nếu không phải vì bạn cùng phòng ép buộc, tôi sẽ không bao giờ đến đó.
Trong căn phòng tối mờ, bài hát sinh nhật cứ lặp đi lặp lại, những ngọn nến cháy rối loạn. Và một người đàn ông nhắm mắt ước nguyện, nhưng trên khuôn mặt không có chút hy vọng nào. Khiến người khác vô thức muốn dành cho anh một chút an ủi. Không cần nhiều, chỉ đủ để anh ấy qua được ngày sinh nhật là được. Tôi cẩn thận ngồi xuống bên cạnh anh, cầm micro, bắt đầu hát theo bản nhạc nền. Nhưng ngay câu đầu tiên, tôi đã căng thẳng đến mức hát sai nhịp. Người đàn ông mở mắt, ngọn lửa trong đôi mắt anh nhảy múa, giống như pháo hoa chỉ dành cho một người. Giọng anh cũng hay đến mức không thể tin được.
“Có thể hát xong bài hát sinh nhật này cho anh không? Coi như giúp anh thực hiện điều ước.”
Người dễ dàng khiến tim tôi rung động, đây là lần đầu tiên tôi gặp, và tôi không biết phải làm gì. Sau khi lắp bắp hát xong, tôi liền chạy trốn khỏi hiện trường. Tôi nghĩ rằng: những người gặp nhau ngẫu nhiên sẽ không bao giờ gặp lại. Nhưng vài ngày sau, anh ấy xuất hiện công khai tại trường của tôi. Anh giơ cao bó hoa hồng về phía tôi đứng trên cầu thang. Khoảnh khắc người đàn ông ngẩng đầu lên, gương mặt điển trai của anh lập tức làm bùng nổ cả khuôn viên trường.
“Chào em, anh là Lục Tiêu, có thể nhờ em làm bạn gái của anh được không?”
Tôi quên cả phản ứng. Khi tôi vẫn còn đang cố gắng phân biệt đây là thực hay mơ, tôi đã bị bạn cùng phòng đẩy vào vòng tay anh ấy. Kể từ ngày đó, Lục Tiêu, nhà vô địch Grand Slam đơn nam trẻ nhất châu Á, trở thành bạn trai của tôi. Anh ấy mua nhà và định cư ở thành phố của tôi. Ba tháng sau khi chúng tôi ở bên nhau, anh ấy công khai mối quan hệ. Từ chối tất cả các chương trình giải trí. Lục Tiêu đã nói câu ngọt ngào nhất. Rằng sự xuất hiện bất ngờ của tôi vào sinh nhật lần thứ 20 của anh ấy, đã trở thành sự tồn tại có thể lấp đầy mọi tiếc nuối trong quá khứ, hiện tại và tương lai của anh ấy. Cuộc đời anh ấy hoàn thiện nhờ tôi. Cho đến khi tai nạn xảy ra ba năm trước.
Lục Tiêu đã không chọn việc hồi phục và tiếp tục theo đuổi đấu trường thế giới, mà thay vào đó là giải nghệ và cầu hôn tôi. Từ khoảnh khắc đó, sự hiện diện của tôi đối với anh, đã trở thành sự tiếc nuối. Lục Tiêu đã tự ý đặt gánh nặng cuộc đời lên vai tôi. Anh chưa bao giờ nghĩ đến: điều đó thực sự không công bằng với tôi.
————–