Em không cần một người tốt với cả thế gian - Phần 4
Những kỷ niệm thời thơ ấu ùa về, tôi chợt cảm thấy mình đã từng cư xử rất quá đáng. Khi đó trong đầu tôi tràn ngập hình ảnh của Giang Duật Phong, lại quên mất còn có một chàng trai khác luôn kiên định, hết lòng bảo vệ mình. Trong lòng bỗng nhiên có chút khổ sở vô cớ, nhưng tôi vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng ôm Tô Nghiễn Chu:
“Dù cho giữa chúng ta không có tình yêu nam nữ, nhưng em sẽ cố gắng làm tốt chuyện một người vợ nên làm, không bao giờ phản bội, không bao giờ phụ lòng anh!”
Tô Nghiễn Chu không nhúc nhích, giữ nguyên tư thế này hỏi tôi:
“Tô Đường Nguyệt, em thật sự không thích anh một chút nào sao?”
Tôi chậm rãi buông anh ra, cho rằng anh chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, nên tôi đưa tay nhéo nhéo mặt anh, nghiêm túc nói:
“Cũng không hẳn. Em rất thích khuôn mặt này.”
Đây cũng không tính là nói dối. Tô Nghiễn Chu là chàng trai đẹp trai nhất mà tôi từng thấy trong đời. Khuôn mặt này dù tham gia ở bất kỳ lĩnh vực nào, cũng sẽ luôn nhận được tán thưởng. Tô Nghiễn Chu nhếch khóe miệng mỉm cười, rồi đưa tay véo lại mặt tôi một cái.
“Em thích khuôn mặt này cũng tốt. Tô Đường Nguyệt, nếu như chúng ta đã quyết định sẽ kết hôn, em có thể thử thích anh được không?”
Không biết tại sao, tim tôi đột nhiên đập rất nhanh. Rõ ràng, lời nói này của anh không hề có bất kỳ âm độ cảm xúc lên xuống nào, nhưng không hiểu sao tôi lại có chút hoảng hốt. Giống như là anh đang tranh thủ tỏ tình với tôi, tôi lại sợ mình đoán sai thì sẽ rất mất mặt. Tô Nghiễn Chu như là có thể đoán được tôi đang nghĩ gì, bỗng nhiên cười đến rất thoải mái.
“Có thể em đã đoán đúng rồi?”
Đoán đúng cái gì? Đoán đúng rằng… Quả thật anh đã sớm có tâm tư khác đối với tôi? Phỏng đoán này cũng không có kéo dài lâu. Ông nội tôi luôn luôn hành động quyết đoán và nhanh nhẹn. Ví dụ như, ông cảm thấy việc tôi và Tô Nghiễn Chu kết hôn đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Cho nên dù vô tình hay cố ý, cũng đều tạo cơ hội cho hai chúng tôi hẹn hò.
Hết lần này đến lần khác, đích thân ông đeo kính lão, cẩn thận cân nhắc từng chi tiết nhỏ cho bữa tiệc tối dưới ánh nến. Nếu tôi có tỏ vẻ không chấp nhận thành ý của ông, ông lập tức bĩu môi, hai tay ôm ngực tựa vào sô pha, bắt đầu nhắc lại chuyện cũ từ những năm tháng trước kia, vừa nói xong liền bắt đầu đưa tay lau nước mắt. Không thể trêu vào ông, mà căn bản là tôi cũng không đủ khả năng để kháng cự. Cho nên, tôi và Tô Nghiễn Chu lại một lần nữa cùng nhau dùng bữa tối dưới ánh nến, do ông nội tỉ mỉ chuẩn bị, còn uống không ít rượu. Chính là bởi vì trước đó ông nội đã có lời, nói rượu này là bảo bối của ông, nếu như tôi và Tô Nghiễn Chu không thưởng thức nó, ông sẽ ôm di ảnh của bà nội mà khóc cả đêm. Tôi và Tô Nghiễn Chu uống đến mức cả hai đều có chút choáng váng, mơ mơ màng màng. Chúng tôi ngồi ở trên sô pha, nhìn ông nội cẩn thận lựa chọn chiếu bộ phim điện ảnh. Chỉ là… nội dung của nó khá dữ dội. Tôi và Tô Nghiễn Chu đều không dám cử động, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì. Cuối cùng vẫn là anh lên tiếng trước:
“Đường Nguyệt, em còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chứ?”
Tôi gật đầu, tất nhiên là sẽ không bao giờ quên được. Tô Nghiễn Chu khi còn bé quả thật sức khỏe không được tốt, thậm chí có thể nói là bị bệnh rất nặng. Vì thế, mới bị cha mẹ ruột vứt bỏ lại ở bệnh viện. Anh ấy suy nghĩ cực đoan, trèo lên ban công muốn nhảy lầu tự sát. Chính cha mẹ tôi đã tình cờ gặp và giải cứu anh, sau đó ông nội đã quyết định nhận anh làm con nuôi của cha mẹ. Đáng tiếc, còn chưa kịp làm thủ tục nhận con nuôi, cha mẹ tôi đã mất vì gặp tai nạn ô tô.
Ban đầu, vốn ông nội muốn nhận anh làm anh trai của tôi, nhưng khi phải xử lý hàng loạt rắc rối trong gia tộc, ông nội đã kiệt sức cả về tinh thần lẫn thể chất. Tô Nghiễn Chu bộc lộ đủ tài năng kinh doanh trời phú nên ông nội lại đổi ý, muốn anh trở thành “phu quân nuôi từ bé” của tôi.
Tô Nghiễn Chu là một người rất coi trọng tình nghĩa, đối với việc này cũng không có bất kỳ ý kiến gì. Bởi vậy lần đầu tiên gặp mặt, anh đã tặng tôi một bình sao may mắn mình gấp đã lâu, còn nói hy vọng sau này tôi sẽ luôn được bình an, hạnh phúc.
Khi đó, không còn cha mẹ vốn đã rất khổ sở, không hiểu tại sao từ đâu ra lại có thêm một người anh nuôi? Cho nên tôi không muốn gặp anh, thậm chí còn giơ tay lật đổ chiếc bình đựng sao kia. Nhưng nhìn vẻ mặt tổn thương của anh, hơn nửa đêm tôi lại không ngủ được, mò mẫm chạy đến xuống sân nhặt lại những ngôi sao đã vứt đi. Tóm lại, kỷ niệm lần đầu gặp nhau cũng không có gì tốt đẹp. Tô Nghiễn Chu nghe tôi nói vậy, bỗng nhiên cười rất dịu dàng:
“Lúc đó anh còn nghĩ, cô vợ nhỏ này tính tình có chút nóng nảy, về sau nhất định anh phải luôn nhượng bộ một chút. Vốn dĩ anh cũng muốn đi nhặt sao về, nhỡ đâu sau này em lại thích thì sao? Nhưng anh còn chưa kịp đi xuống, đã nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang ngồi xổm ở góc tường nhặt từng ngôi sao một, vừa nhặt còn vừa mắng anh, nói cái gì mà ‘Tô Nghiễn Chu quá ngốc, nếu như muốn lấy lòng mình, sao không mang cho mình chút đồ ăn? Lại còn gấp nhiều sao như vậy, chắc là đau tay lắm.’”
Anh dừng lại, bỗng nhiên ngồi thẳng người dậy, rồi nhìn chằm chằm vào tôi.
“Lúc đó anh đã nghĩ, hóa ra cô vợ nhỏ là đang đau lòng cho mình đây.”
Anh vừa nói xong, bầu không khí vốn coi như yên bình đột nhiên bị phá vỡ. Những suy đoán mơ hồ mà tôi đã nghĩ lúc trước kia, bằng ánh mắt thâm tình của Tô Nghiễn Chu đã chứng thực cho tôi đáp án mà tôi muốn. Âm thanh của máy chiếu rất lớn, người trong phim cũng đang hành động rất kịch liệt. Mà bầu không khí trong phòng cũng càng ngày càng mập mờ. Ánh mắt Tô Nghiễn Chu nhìn tôi dịu dàng như có cả dòng nước trong đó, anh đưa tay cuốn cuốn, nghịch nghịch đuôi tóc tôi. Có lẽ vì đã uống quá nhiều rượu đỏ, thế nên khóe mắt cũng có chút ửng đỏ. Anh nhẹ giọng thì thầm:
“Đường Nguyệt, em thích anh có được không?”
Ánh trăng vừa vặn, người trước mắt cũng rất đẹp mắt. Tất cả đều rất hợp lý, để rồi nước chảy thành sông, một đêm triền miên ngây ngất. Đến khi tôi tỉnh lại, trời đã sáng rực, trên người tôi đau nhức dữ dội. Tô Nghiễn Chu một tay chống đầu, thỉnh thoảng lại đưa tay nghịch tóc tôi. Thấy tôi đã tỉnh, anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán tôi.
“Lần này, em thật sự chạy không thoát rồi.”
Ngoài cửa, một ông lão đang lặng lẽ đi tới, biết tôi và Tô Nghiễn Chu cả đêm đều không rời khỏi phòng, cười đến không khép miệng lại được. Cuối cùng, lễ đính hôn bị hủy bỏ, đổi thành lễ cưới. Công tác chuẩn bị ban đầu cũng đã sớm hoàn tất. Từ rất lâu trước đây, Tô Nghiễn Chu đã đặc biệt cho tìm người làm cho tôi chiếc váy cưới thủ công. Anh biết rõ tất cả sở thích của tôi, nên tự mình thiết kế một chiếc váy cưới hoàn toàn phù hợp với mong đợi của tôi.
Nhìn chính mình trong gương, ít nhiều tôi vẫn có chút hoảng hốt. Tôi vốn cho rằng mình sẽ cùng Giang Duật Phong kết hôn và ở bên nhau cả đời. Lại không nghĩ tới, cả đời của tôi và hắn rất ngắn ngủi. Mà cuộc đời của tôi và Tô Nghiễn Chu mới chỉ vừa bắt đầu.
Hiện trường hôn lễ rất náo nhiệt, ông nội đã mời tất cả người thân, bạn bè cũng như các đối tác kinh doanh của mình tới dự, bao gồm cả người nhà họ Giang. Nhưng Giang Duật Phong lại không xuất hiện. Từ sau khi hắn biết tôi muốn cùng Tô Nghiễn Chu kết hôn, ngày nào hắn cũng tới ngồi lì trước cửa nhà tôi. Ông nội không chịu nổi sự quấy rầy này nên đã cầm gậy đuổi hắn đi. Hắn không thể tới nhà tôi được bèn mỗi ngày gọi điện thoại cho tôi, mà tôi lần nào cũng bấm nút từ chối cuộc gọi của hắn. Thấy thế, hắn liền thường xuyên thay đổi số điện thoại di động, nên gần như ngày nào tôi cũng nhận được vài cuộc gọi làm phiền. Giang Duật Phong bắt đầu đổi sang nhắn tin.
“A Đường, chúng ta đã nói sẽ ở bên nhau cả đời, vì sao em lại không giữ lời?”
“Anh chỉ coi Tiêm Tiêm là một người em gái mà thôi.”
“Chuyện năm đó, rõ ràng là chúng ta nợ cô ấy. Anh thậm chí còn bồi thường cho cô ấy cả phần của em, chính vì không muốn cho em phải chịu áp lực tâm lý. Vì sao em vẫn không vui?”
“A Đường, anh đối với cô ấy thật sự chỉ là tình cảm anh em mà thôi.”
“Xin em đừng kết hôn với Tô Nghiễn Chu. Chúng ta đã nói sẽ ở bên nhau cả đời. Anh đã từng thề trước bia mộ của cha mẹ em, em cũng đã từng nói đời này phải gả cho anh, chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo trời sinh.”
“Tô Đường Nguyệt, anh không tin em có thể quên anh nhanh như vậy. Ngày hôn lễ anh sẽ đến cướp dâu, chỉ cần trong lòng em có anh. Đi cùng anh nhé, được không?”
Tin nhắn cuối cùng được gửi tới là vào đêm trước khi diễn ra đám cưới. Tô Nghiễn Chu tình cờ nhìn thấy, tức giận đến mức suốt đêm yêu cầu bộ phận an ninh tăng cường công tác an ninh tại hôn trường. Cuối cùng, sau khi suy nghĩ suốt đêm, anh lặng lẽ đánh thức tôi dậy và nói rằng tất cả hệ thống an ninh đã bị gỡ bỏ. Tôi hỏi anh tại sao? Anh nói:
“Anh sợ em hối hận.”
Tôi đưa tay gõ lên trán anh một cái, rồi chỉ vào bức ảnh cưới đã chụp xong:
“Ngày mai chúng ta kết hôn rồi, đừng nghĩ đến những thứ không đáng nữa, mau ngủ bù đi!”
Cuối cùng đám cưới diễn ra cũng coi như là suôn sẻ. Mọi chuyện bắt đầu rất thuận lợi, ông nội dẫn tôi lên sân khấu trao cho Tô Nghiễn Chu. Tôi nói “Em nguyện ý” một cách trôi chảy, nhưng đến phút cuối cùng, chúng tôi lại không thể thuận lợi trao nhẫn cưới cho nhau được. Bởi vì, Giang Duật Phong xông vào hội trường.
Hắn mặc âu phục rất sang trọng, chậm rãi bước tới dưới ánh đèn sân khấu, sau đó từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn cầu hôn, nửa quỳ xuống trước mặt tôi.
“Đường Nguyệt, anh đã nói rồi, anh sẽ đến cướp dâu. Chỉ cần em nguyện ý rời đi cùng anh, chúng ta lập tức đi lấy giấy chứng nhận kết hôn. Anh cam đoan đời này sẽ không bao giờ phản bội em, sẽ đối xử tốt với em cả đời. Em đồng ý lấy anh được không?”
Hôn trường không có tiếng hoan hô, chỉ có những ánh mắt chăm chú nhìn kẻ ngốc. Dù sao, lúc trước khi tôi công bố hủy bỏ hôn ước, tôi đã cố ý nói rõ lý do. Ví dụ như cô em gái yếu đuối, nhu nhược trong nhà kia. Mọi người đã hiểu rõ như ban ngày, lúc này còn ở đây giả bộ tình sâu nghĩa nặng cái gì, thật quá xẩu hổ. Tôi không thèm để ý tới hắn, mà là đưa ánh mắt nhìn sang Tô Nghiễn Chu.
“Anh còn do dự cái gì? Sao chưa đeo nhẫn cho em? Đến đoạn này rồi mà”
Tô Nghiễn Chu dường như cuối cùng cũng phản ứng lại, mỉm cười đeo nhẫn cho tôi. Biểu cảm trên mặt Giang Duật Phong vẫn rất khó coi. Hắn dường như không hiểu tại sao tôi lại chọn Tô Nghiễn Chu.
“Đường Nguyệt, rõ ràng chúng ta mới là cặp đôi trời sinh. Rõ ràng người mà em thích từ nhỏ đến lớn chính là anh. Chỉ là anh mới nhận nuôi một cô gái, em liền cứ như vậy mà tuyệt tình sao?”
Tôi cười nhạt:
“Dưới vỏ bọc thiện lương, anh tự làm những việc mà bản thân anh cho là chính đáng. Tôi sẽ không bao giờ cảm động trước lòng tốt của anh. Nếu anh còn không đi, tôi sẽ nghĩ anh thật ngu xuẩn.”
Mẹ của Thịnh Tiêm Tiêm, rõ ràng chính là biết mình bị ung thư giai đoạn cuối, hơn nữa lại không có tiền điều trị, nên cố tình gây ra va chạm ở trên đường cái. Coi như là đổi mạng của mình lấy một ít tiền bồi thường cho con gái. Camera giám sát ghi lại rõ ràng là: mẹ Thịnh Tiêm Tiêm tự mình đụng vào xe của Giang Duật Phong. Cho dù là xuất phát từ tình thương đi nữa, thì chỉ cần bồi thường tiền cũng đủ rồi. Nhưng Giang Duật Phong lại muốn nhận nuôi cô gái kia. Nhận nuôi thì cũng đành vậy, nhưng lại luôn cư xử không rõ giới hạn, còn dám trách tôi tuyệt tình.
“Giang Duật Phong, anh cho rằng mình là Quan âm Bồ tát sao? Yêu ma quỷ quái gì cũng muốn cứu giúp.”
Rốt cuộc thì đám cưới diễn ra cũng không được suôn sẻ cho lắm. Cho dù là đã trao nhẫn cưới, cũng đã tuyên bố chúng tôi chính thức là vợ chồng. Nhưng lúc trước thì có Giang Duật Phong, lúc sau lại thấy Thịnh Tiêm Tiêm vội vàng chạy tới. Cô gái nhỏ luôn có vẻ yếu đuối, không thể tự chăm sóc bản thân này cũng mặc một chiếc váy trắng, khóc muốn cạn nước mắt. Cô ta cầm lấy tay Giang Duật Phong, thổ lộ tại hội trường hôn lễ:
“Lúc trước anh là người nhận nuôi em. Khi lần đầu tiên em gặp anh, em thật sự rất vui mừng. Giang Duật Phong, Tô Đường Nguyệt không biết quý trọng anh cũng không sao, anh còn có em. Em sẽ luôn yêu anh, sẽ không có ai yêu anh nhiều như em yêu anh đâu!”
Giang Duật Phong khiếp sợ, hắn đưa tay đẩy Thịnh Tiêm Tiêm ra:
“Nhưng mà, anh chỉ coi em là em gái thôi.”
Trước mắt bao nhiêu người, Thịnh Tiêm Tiêm lấy hết dũng khí muốn tỏ tình với Giang Duật Phong. Tự cho là đối phương cũng có tình cảm với mình, nên liều mạng đánh cược, bày tỏ tình yêu của mình.
“Nếu như anh không thích em thì tại sao lại nhận nuôi em, dù biết rõ mẹ em là cố ý đặt bẫy lừa dối anh? Nếu như anh không thích em, tại sao lại luôn đối xử tốt với em như vậy? Nếu như anh không thích em, tại sao lại bỏ lại Tô Đường Nguyệt mà quay trở về cùng em? Nếu như anh không thích em, tại sao anh lại cho em ảo tưởng rằng: em là người quan trọng nhất trong lòng anh?”
Nói xong những lời cuối cùng, Thịnh Tiêm Tiêm gần như đã phát điên. Giang Duật Phong vẻ mặt vẫn như cũ, bình tĩnh mở miệng, nghiêm túc nói:
“Bởi vì, anh luôn coi em là em gái ruột của anh.”
Thịnh Tiêm Tiêm đột nhiên im lặng. Cô ta lao ra ngoài, vừa chạy vừa nói:
“Được, vậy thì anh đừng bao giờ quan tâm đến tôi nữa, hãy để cho tôi chớt đi!”
Nghe những lời này, Giang Duật Phong lại vội vàng chạy theo. Hai người bọn họ một trước một sau rời khỏi hội trường hôn lễ, mọi người đã xem xong náo nhiệt lại muốn tiếp tục dự tiệc. Tôi nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, nhịn không được lắc đầu: “Đồ ngốc.”
Thịnh Tiêm Tiêm quá mức kích động nên chạy như điên trên đường cái, không thấy đèn giao thông chuyển màu mà cứ thế lao thẳng vào dòng xe cộ. Cuối cùng, bị một chiếc xe tải lớn đâm phải. Nhưng cô ta may mắn hơn mẹ mình là không bị tử vong tại chỗ, mà chỉ bị liệt, bán thân bất toại. Ngày sau chỉ có thể nằm ở trên giường, ngay cả cánh tay cũng không thể cử động được. Giang Duật Phong tận mắt chứng kiến cảnh này, đứng ngây ngốc tại chỗ, rồi bỗng nhiên đưa tay tát cho mình một cái.
“Tại tôi, tất là là lỗi của tôi..”
Giang Duật Phong lại một lần nữa tự trách mình về mọi chuyện, mặc dù hắn thực sự là người phải chịu trách nhiệm về mọi việc. Thịnh Tiêm Tiêm đã trải qua vài cuộc phẫu thuật, nhưng vẫn không có cách nào khôi phục lại được như lúc ban đầu. Cả ngày chỉ có thể nằm trên giường bệnh, ăn uống vệ sinh đều cần có người chăm sóc. Giang Duật Phong chủ động gánh vác hết thảy, tự tay mình làm mọi việc. Thịnh Tiêm Tiêm hỏi đi hỏi lại:
“Nếu như anh không thích em, không cần chăm sóc em, cũng không cần đối xử tốt với em như vậy!”
Giang Duật Phong tựa hồ hoàn toàn nghe không hiểu. Hắn trả lời:
“Em đã thành ra như vậy rồi, anh phải có trách nhiệm với em. Em chính là em gái ruột của anh, anh sẽ luôn chăm sóc cho em.”
Những lời này, đối với một cô gái đang rơi vào lưới tình mà nói, chính là ghiếc người triệt để. Giang Duật Phong quanh năm suốt tháng chăm sóc cô ta, những cô gái môn đăng hộ đối với hắn đều nghe được việc này. Không ai muốn gả vào nhà họ Giang, mà nhà họ Giang cũng chỉ có một đứa con này.
Bà Giang tức giận, không muốn con trai mình bị Thịnh Tiêm Tiêm làm cho trì hoãn tương lai, nên cố ý cắt đứt nguồn kinh tế chu cấp cho hai người, sau đó đuổi bọn họ ra khỏi nhà. Giang Duật Phong lúc đầu còn cố gắng tự thân vận động, nhưng có một số việc dù sao nam nữ khác biệt. Ví dụ như thay quần áo không kịp thời, hoặc là bởi vì quá mức ngượng ngùng mà không dám nhìn, cho nên không thể vệ sinh sạch sẽ được. Cuối cùng thân thể Thịnh Tiêm Tiêm bị thối nát một mảng lớn.
Giang Duật Phong cuối cùng cũng biết sợ. Trong mắt không che giấu nổi vẻ ghét bỏ cùng ghê sợ. Cuối cùng hắn cũng đồng ý yêu cầu của bà Giang, thuê bảo mẫu đến chăm sóc Thịnh Tiêm Tiêm, còn mình thì về nhà kế thừa gia nghiệp.
Thế nhưng danh tiếng của hắn đã sớm phai nhạt. Ông Giang vốn là một người vô cùng coi trọng lợi ích. Trong lúc Giang Duật Phong còn đang mắc kẹt ở mối quan hệ này, ông Giang hết lần này đến lần khác thất vọng về hắn. Cuối cùng, những đứa con riêng chưa bao giờ xuất hiện kia lần lượt trở về nhà. Nhà họ Giang cãi vã ầm ĩ ngày này qua ngày khác. Giang Duật Phong bị một người con riêng thậm chí còn lớn hắn hai tuổi, chèn ép gắt gao.
Nói là con riêng, nhưng thật ra là con trai mối tình đầu của ông Giang, thời điểm hai người họ yêu nhau thì có đứa con này. Nhưng cuối cùng ông Giang, vì sự nghiệp mà lựa chọn kết hôn với người phụ nữ khác, để lại mối tình đầu ôm nỗi hận trong lòng, qua đời rất sớm. Cho nên người con kia, cực kỳ căm hận nhà họ Giang. Mục đích của anh ta xuất hiện là tiêu diệt đế chế kinh doanh do ông Giang dầy công gây dựng.
Về phần tôi, hiện tại là người nắm quyền ở nhà họ Tô. Những người chú người bác kia, vẫn chưa từ bỏ ý định lúc trước. Lấy danh nghĩa là muốn tốt cho tôi, suốt ngày tìm cách gây chia rẽ tôi và Tô Nghiễn Chu, nói anh lấy tôi chính là vì tài sản cùng công ty của tôi. Vì thế, bọn họ không tiếc công bày ra hàng loạt thủ đoạn bỉ ổi. Trong đó bao gồm cả việc đưa nam nhân tươi trẻ đến bên cạnh tôi.
Tô Nghiễn Chu rất tức giận. Anh tìm một nơi vắng vẻ không người, trùm bao tải những chú bác tốt bụng kia, lần lượt đánh cho một trận. Giang Duật Phong cũng không tránh khỏi cùng chung số phận, cũng bị trùm bao tải hành hung một trận. Tô Nghiễn Chu trút giận xong, đuổi hết những nam nhân tươi trẻ kia đi, sau đó tiến đến bên cạnh tôi nói:
“Em đã hứa sẽ không bao giờ phản bội anh, không bao giờ chia tay anh.”
Tôi ôm anh, mỉm cười: “Em chưa bao giờ quên.”
———-
HOÀN VĂN
“Tô Đường Nguyệt đã từng là cả thế giới của Giang Duật Phong. Cho đến khi, một cô gái yếu đuối hơn xuất hiện, và chiếm lấy vị trí đó chỉ bằng những giọt nước mắt. Cô buông tay không phải vì hết yêu, mà vì biết mình đã không còn là người duy nhất cần được bảo vệ. May thay, trên hành trình mất mát ấy, có một người đàn ông không cần cô phải khóc, vẫn âm thầm đưa tay ra.
Tô Nghiễn Chu không hứa yêu thương mãnh liệt, nhưng lại đủ trưởng thành để không bao giờ khiến người phụ nữ bên mình, phải đứng trước lựa chọn: “Em hay là cô ấy?”
Và có lẽ, đó mới là tình yêu mà Tô Đường Nguyệt mong muốn và xứng đáng được nhận: không cao trào, không giật gân, nhưng lặng lẽ đi cùng cô tới tận cuối con đường. Bởi vì, chúng ta đâu cần một người “tốt với cả thế gian”, mà chỉ cần một người đủ tỉnh táo để chỉ chọn mình ta.”