Em không cần một người tốt với cả thế gian - Phần 2
Kể từ khi Tô Nghiễn Chu được nhận nuôi, ông nội tôi vẫn luôn dạy anh ấy quản lý công ty. Anh ấy đã hình thành một tính cách mạnh mẽ và kiên quyết, hoàn toàn không muốn thấy tôi phải tự chịu đựng mọi chuyện. Tôi bị anh kéo đi xuống lầu, xuyên qua phòng khách. Vừa mới đi ra khỏi cửa thì nhìn thấy Giang Duật Phong. Hắn chỉ mặc một chiếc áo gió trong thời tiết mùa đông lạnh giá, đôi môi tím tái run rẩy nhưng vẫn đứng ở cửa. Nhìn thấy tôi xuất hiện, ánh mắt Giang Duật Phong lộ vẻ vui mừng.
“A Đường, cuối cùng em cũng chịu gặp anh.”
Hắn lao tới, nắm chặt lấy tay tôi không chịu buông. Giống như chỉ cần buông tay tôi ra, thật sự cũng không bắt lại được nữa. Trên mặt Tô Nghiễn Chu không có biểu cảm gì, yên lặng quay vào nhà. Anh ấy còn không quên đóng cửa lại, loại bỏ ý định bỏ chạy vào nhà của tôi. Trong sân, Giang Duật Phong nói một câu lại một câu xin lỗi.
“A Đường, xin em hãy tin anh, anh thật sự không có làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em. Tối hôm đó, anh và Tiêm Tiêm xuất hiện trong phòng tân hôn là bởi vì: em sắp về nước nên anh muốn quét dọn, sắp xếp lại phòng một lần nữa. Tiêm Tiêm chủ động nói muốn giúp đỡ, anh thì nghĩ trước sau gì cũng sẽ giới thiệu hai người làm quen với nhau, nên mới không từ chối cô ấy. Còn cái ôm đó, thực ra đó chỉ là sự an ủi của anh trai dành cho em gái mà thôi.”
Thời điểm Giang Duật Phong mở miệng giải thích với tôi, đáy mắt rất trong sáng, không có chút nào chột dạ, thật sự không thẹn với lương tâm. Tôi lớn lên cùng hắn, cũng hiểu hắn như hiểu chính mình. Cho nên, hắn thật sự không giấu giếm gì tôi. Tình cảm hơn hai mươi năm trời, không thể một khi nói dừng là dừng được. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là một lời giải thích rõ ràng của hắn.
Trừ khi chính miệng hắn nói cho tôi biết, hắn thật sự đã thay lòng đổi dạ. Tôi sẽ nói Tô Nghiễn Chu sắp xếp cho mình một cơ hội, trùm bao tải đánh cho hắn một trận. Sau đó gọi hắn đến từ bỏ hôn ước. Từ đây đoạn tuyệt quan hệ, không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nhưng nếu tất cả chỉ là hiểu lầm, tôi cũng phải cho hắn một cơ hội được nói rõ ràng. Giống như bây giờ…
Lúc hắn giải thích mọi chuyện hoàn toàn không có chút nào áy náy. Nhắc đến Thịnh Tiêm Tiêm, trong đáy mắt cũng không có bất kỳ cảm xúc khác thường nào, thật sự chỉ là muốn bù đắp cho cô gái nhỏ một người thân yêu nhất, đã vì hắn mà mất đi.
“Giang Duật Phong, phòng tân hôn em còn chưa từng ở, em không muốn một người xa lạ em không hề quen biết ra vào. Đó là phòng cưới của em.”
“Phải phải, anh nhận lỗi. Cái này là anh sai rồi, em muốn đánh muốn phạt anh như thế nào anh đều nhận, cam đoan sẽ không có lần sau.”
Giang Duật Phong đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi, vòng ôm của hắn rất ấm áp, tựa như vô số đêm trước kia. Tôi bởi vì sợ hãi mà rơi lệ, hắn sẽ ôm chặt tôi vào trong ngực, sau đó không ngừng dỗ dành tôi. Tôi an tâm ngủ, mà hắn thì một đêm không hề chợp mắt. Sáng hôm sau thức dậy, hai mắt hắn đỏ rực, vành mắt thâm quầng nhìn rất nghiêm trọng. Nhưng hắn nắm chặt tay tôi, cảm thấy hài lòng mở miệng nói:
“Thật tốt, có anh ở đây, A Đường có thể ngủ một giấc yên ổn.”
Những hồi ức kia ở trong đầu tôi không ngừng hiện ra, cảm xúc trống rỗng vì trong suốt ba năm chưa từng gặp lại nhau, vào giờ khắc này đạt tới cao trào. Tôi nhịn không được mà đỏ hốc mắt:
“Duật Phong, lần sau không được làm như vậy nữa.”
Hắn cười: “Được, được.”
Buổi chiều, tôi và Giang Duật Phong xem phim ở rạp chiếu phim của nhà tôi. Hiếm khi chúng tôi được tận hưởng giây phút yên bình như thế này. Nhưng không lâu sau, ngoài cửa sổ bắt đầu đổ mưa nhỏ. Khi còn nhỏ, tôi đặc biệt sợ trời mưa và sấm sét, lần nào cũng không nhịn được mà khóc nức nở. Lúc đầu, luôn là mẹ ở với tôi, sau khi mẹ mất, chính Giang Duật Phong là người ở cùng tôi cả đêm.
Ba năm tôi ra nước ngoài du học, dần dần tôi cũng trở nên độc lập, cho dù tiếng sấm có to hơn nữa, tôi vẫn có thể quấn chăn ngủ ngon lành. Tôi đã trưởng thành và tự lập hơn rất nhiều. Tôi đang định cùng Giang Duật Phong hàn huyên, chia sẻ về những chuyện tôi đã gặp trong thời gian ba năm ở nước ngoài. Chỉ là tôi còn chưa kịp mở miệng thì có một tia chớp lóe lên ngoài cửa sổ, chiếu sáng gần hết phòng ngủ. Giang Duật Phong bỗng nhiên từ trên sô pha ngồi bật dậy.
“Anh làm sao vậy?”
Tôi không hiểu liền hỏi, động tác của hắn cứng đờ, sau đó lại chậm rãi ngồi xuống, đưa tay ôm tôi vào trong ngực.
“Không có việc gì. Chỉ là có sét đánh nên anh lo lắng em sẽ sợ hãi.”
Tôi cười lắc đầu:
“Em ở nước ngoài ba năm, một mình em trải qua không biết bao nhiêu đêm giông bão. Hiện tại em đã không còn sợ sấm sét nữa rồi, mà anh cũng không…”
Lại một lần nữa, tôi vẫn còn chưa nói hết câu, điện thoại di động Giang Duật Phong đặt trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên. Ở bên nhau bao nhiêu năm, tôi quá hiểu thói quen của hắn, biết rõ từng loại nhạc mà hắn thích, và những đoạn nhạc chuông mà hắn quen cài. Cho nên tôi vừa nghe liền biết: đây là tiếng nhạc chuông đặc biệt, hắn cố ý cài đặt riêng cho một người nào đó. Giang Duật Phong gần như là phản xạ có điều kiện, cánh tay đang ôm tôi vội buông ra, sau đó đi lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, nghe máy.
“Anh Duật Phong, có sét đánh, em rất sợ…”
Đầu dây bên kia, tiếng Thịnh Tiêm Tiêm gần như đang khóc nức nở. Mà đúng lúc này, một tiếng sấm nổ vang, Thịnh Tiêm Tiêm thét chói tai, trong điện thoại di động đồng thời truyền đến một tiếng cạch, sau đó không nghe được tiếng gì nữa.
“Tiêm Tiêm! Tiêm Tiêm, em đừng sợ, bây giờ anh lập tức quay về ngay với em.”
Giang Duật Phong vừa nghe thấy đầu dây bên kia không có tiếng nói, vội vàng gọi lại nhưng lần này làm sao cũng không liên lạc được, liền vội vàng mặc áo khoác lên chạy nhanh ra ngoài. Khi hắn bước ra khỏi cửa phòng, tôi nhanh chóng kéo cổ tay hắn nói:
“Giang Duật Phong, trong nhà họ Giang còn có dì giúp việc mà.”
Bất kể là người nấu cơm hay quét dọn, nhà họ Giang mời đến không ít người làm. Buổi tối bọn họ cũng ở lại nhà họ Giang, thuận tiện chăm sóc một cô gái, dù sao đó cũng đều là trách nhiệm công việc. Vì thế không nhất định, không nhất thiết phải Giang Duật Phong tự mình đi.
“Tiêm Tiêm vốn luôn nhát gan, quan hệ với mấy dì kia cũng không được tốt. Lúc này là lúc cô ấy đang sợ hãi, chắc chắn chỉ mong có anh bên cạnh. Nếu anh không trở về chăm sóc cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ sợ hãi đến phát khóc.”
Giang Duật Phong gấp đến độ không chịu nổi, ngay cả nói chuyện cũng thành ra lắp bắp. Ngược lại, tôi thế mà lại cảm thấy rất buồn cười. Thịnh Tiêm Tiêm không phải là đứa trẻ mới vài tuổi, cũng không phải còn ở cái tuổi có thể ngồi dưới đất khóc đòi người khác phải ôm mình.
“Cô ấy bây giờ đã 20 tuổi, không phải là một cô gái ở tuổi vị thành niên. Cho dù có sợ sấm sét đi chăng nữa, vẫn cần một người đàn ông trưởng thành như anh bảo vệ, là có nghĩa gì?”
Trước đây Giang Duật Phong từng bảo vệ tôi. Khi đó, không chỉ có tôi và hắn mà ngay cả hai nhà Tô, Giang đều hiểu rõ trong lòng rằng: sau khi lớn lên chúng tôi nhất định sẽ ở bên nhau. Nhưng hiện tại, hắn lại đi bảo vệ một cô gái khác. Điều này có nghĩa là gì?
“Đường Nguyệt, cô ấy không giống em. Em còn có ông nội và cả nhà họ Tô bên cạnh. Nhưng cô ấy vì anh mà không còn ai thân thích nữa. Cô ấy còn bị bệnh trầm cảm, đã từng muốn tự sát. Nếu anh không ở bên cô ấy, cô ấy sẽ không thể vượt qua được.”
Không giống nhau sao? Vì thế cho nên cứ là người yếu thế, thì sẽ nhận được thiên vị sao? Tôi và Giang Duật Phong là bạn từ thuở nhỏ, và là cặp đôi đã đính hôn. Chúng tôi là đôi tình nhân không lâu nữa sẽ kết hôn, bước vào lễ đường ràng buộc hôn nhân. Tôi đột nhiên rất muốn biết, rốt cuộc trong lòng Giang Duật Phong, Thịnh Tiêm Tiêm là cái gì? Tiếng sấm ở bên ngoài ngày càng to hơn, vang hơn. Có thể nhận ra Giang Duật Phong đang rất sốt ruột, hắn gạt tay tôi ra, đứng dậy xỏ giày xong liền mở cửa lớn, chuẩn bị rời đi. Tôi đứng ở cửa phòng ngủ không nhúc nhích, cứ lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn từ phía sau như vậy. Ngay khi hắn sắp ra khỏi cửa, tôi mới lên tiếng:
“Giang Duật Phong, nếu hôm nay anh bước ra khỏi cánh cửa này, mọi chuyện giữa hai chúng ta coi như kết thúc.”
Chính là cái kiểu kết thúc triệt để, sẽ không có bất kỳ cách nào cứu vãn được. Giang Duật Phong dừng bước, sau đó quay đầu nhìn tôi:
“Đường Nguyệt, em nên biết điều một chút. Tiêm Tiêm hiện tại thật sự đang rất cần anh, đây là anh nợ cô ấy. Ngày mai anh sẽ trở về xin lỗi em, hôm nay em đi ngủ sớm một chút…”
Những lời sau đó, tôi không muốn nghe nữa. Cứ đứng như vậy, lặng lẽ nhìn bóng lưng của hắn từng chút một biến mất trong bóng tối, sốt ruột đi gặp một cô gái khác. Hic, tôi cảm thấy rất khổ sở. Chỉ là tôi đã nói: lần sau sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua nữa, lời đã nói ra khỏi miệng tuyệt đối không thể rút lại. Đây là điểm mấu chốt của tôi. Tôi lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Giang Duật Phong.
[Giang Duật Phong, chúng ta hủy hôn!]
Chỉ bảy chữ, kết thúc hoàn toàn 25 năm quen biết giữa tôi và hắn. Nghĩ đến cũng thật buồn cười, nhưng tôi cũng cảm thấy có chút may mắn. Vì ít ra, không phải đến sau khi kết hôn mới phát sinh loại chuyện này, hiện tại tôi vẫn còn có thể xử lý được mọi chuyện.
Buổi tối, tôi thu dọn đồ đạc về nhà, vừa hay bị ông nội bắt gặp. Ông trầm mặt, cho gọi tôi và Tô Nghiễn Chu vào trong phòng làm việc, sau đó bắt đầu phân tích lợi hại cho cả hai chúng tôi.
“A Đường, ông đã sớm nói qua rồi. Ông nội luôn hi vọng con được hạnh phúc, cho nên ông mới không phản đối việc con và Giang Duật Phong ở bên nhau. Bởi vì ông vẫn có chút tin tưởng vào nhà họ Giang. Nhưng nếu hắn không đáng tin cậy nữa, thì con bắt buộc phải kết hôn với Tô Nghiễn Chu. Ông nội biết điều này không công bằng với con, nhưng nhà họ Tô cần có người giúp con quản lý công ty. Các chú các bác của con đều đang từng ngày nhìn chằm chằm vào gia sản này. Đây là lối thoát duy nhất.”
Tôi hiểu ý ông nội. Đơn giản chính là, nếu như tôi cùng Giang Duật Phong chia tay, từ nay về sau nhà họ Giang sẽ không thể giúp đỡ tôi nữa. Như vậy, tôi nhất định phải kết hôn cùng Tô Nghiễn Chu.
Là người được ông nội đích thân bồi dưỡng, Tô Nghiễn Chu quả thực đã thể hiện tài năng kinh doanh, mà ngay cả Giang Duật Phong cũng không sánh bằng. Tập đoàn Tô thị do anh quản lý, cho dù các chú các bác tôi có tham vọng đến mấy, cũng căn bản không phải là đối thủ của anh. Nhưng suy cho cùng, trong thân thể anh không có chảy dòng mấu của nhà họ Tô. Ông nội vốn coi trọng huyết thống, sau khi cha mẹ tôi xảy ra tai nạn xe cộ, tóc ông bạc đi chỉ sau một đêm.
Ông luôn muốn giao hết thảy gia sản này cho tôi, nhưng biết rõ tôi không ham muốn khối tài sản này nên phải nghĩ ra biện pháp vòng vo như vậy. Mà tôi cũng đã hứa với ông, nếu như cuối cùng tôi không thể cùng Giang Duật Phong ở chung một chỗ, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời ông nội ở bên Tô Nghiễn Chu. Người đàn ông vốn lạnh nhạt đến mức không có hứng thú với bất cứ thứ gì này, lại có lòng trung thành tuyệt đối đối với ông nội. Bởi vậy, đối với chuyện ông nội muốn anh cưới tôi, anh cũng không có phản ứng gì lớn. Tô Nghiễn Chu đưa ánh mắt nhìn về phía vali đồ sau lưng tôi, ngữ khí thản nhiên hỏi:
“Lần này thật sự kết thúc rồi sao?”
Tôi gật đầu: “Không có khả năng tiếp tục nữa.”
Anh “Ừ” một tiếng, đứng dậy khỏi ghế. Sau đó, anh nắm lấy cổ tay tôi, kéo đến đứng trước mặt ông nội, vẻ mặt rất nghiêm túc:
“Dựa theo ước định lúc trước, hiện tại em cùng Giang Duật Phong đã chia tay. Vậy thì đến lúc chúng ta chuẩn bị kết hôn rồi.”
Đầu óc tôi như ngừng hoạt động trong giây lát. Dù gì nửa đêm hôm trước, tôi còn đang đau lòng vì bạn trai đêm khuya còn đi tìm một người phụ nữ khác. Đến nửa đêm hôm sau, liền bắt đầu bàn bạc chuyện kết hôn cùng người đàn ông khác.
Tốc độ này…thật là quá nhanh đi ! Tô Nghiễn Chu có vẻ nhìn ra trong mắt tôi có sự do dự, chần chừ. Anh quay đầu nhìn tôi nói:
“Tô Đường Nguyệt, chúng ta đều không phải là trẻ con nữa. Việc bảo vệ tập đoàn Tô thị mới là điều quan trọng nhất. Chẳng lẽ em muốn tâm huyết cả đời của cha mẹ em, rơi vào tay người khác hay sao?”
“Không, tất nhiên là em không muốn.”
“Như vậy thì em hãy cố gắng thử ở chung với anh đi. Ít nhất anh có thể cam đoan với em, đời này tuyệt đối anh sẽ không bao giờ phản bội em.”
Tô Nghiễn Chu cúi đầu, ánh mắt nhìn tôi rất nghiêm túc. Từ trước đến nay, anh ấy làm bất cứ chuyện gì đều rất nghiêm túc. Nghiêm túc đến mức, có lúc tôi còn hoài nghi liệu anh ấy có phải là một cỗ máy đã được lập trình từ trước, không hề biết mệt mỏi, luôn một lòng không lùi bước hướng tới mục tiêu đã được xác định. Tôi nhìn về phía anh:
“Nhưng anh đâu có thích em, cưới em… sẽ không cảm thấy rất thiệt thòi sao?”
Khóe miệng Tô Nghiễn Chu hơi cong lên, bàn tay đang cầm cổ tay tôi thả xuống, nắm lấy hai tay tôi.
“Ít nhất thì anh cũng biết rõ về em. Chúng ta vốn là người một nhà, không phải sao?”
Tôi ngước mắt lên nhìn ông nội, người đàn ông có mái tóc bạc trắng. Ông đã phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau sau khi mất đi đứa con trai ở tuổi trung niên. Ngay cả khi ông còn có những đứa con trai khác, ông vẫn kiên quyết giúp tôi giữ chặt tất cả những gì cha mẹ để lại cho tôi. Vì lý do này mà, ông vốn nên đang được an hưởng tuổi già, lại không thể không tự mình xử lý mọi việc trên thương trường. Còn tôi, dưới sự bao bọc, che chở của ông nội và Tô Nghiễn Chu, mới có thể sống một cuộc sống vui vẻ như vậy.
————–