Đừng quên! Em lấy anh để thắng ván cờ này - Phần 3
Tô Niệm Khanh chiếm trọn cuộc sống của anh ta. Bất kể là họp hành, hay sự kiện lớn nhỏ nào, đâu đâu cũng có bóng dáng cô ta kè kè bên cạnh. Sau vài lần phát điên trước công chúng, cô ta đã thành công khiến giới thượng lưu ngầm thỏa thuận với nhau, đàn ông trong giới, ai nấy đều tự giác giữ khoảng cách với Cố Phối Tư.
Lần tiếp theo tôi gặp lại anh ta, là khi hai tập đoàn họ Cố và họ Thẩm, cùng ký được một dự án lớn từ thành phố. Phải cùng nhau tham dự buổi họp báo, do chính quyền tổ chức. Thế hệ đi trước, đã dần lui về sau hậu trường. Tôi và Cố Phối Tư, với tư cách người lèo lái mới của tập đoàn, không thể không có mặt. Lúc chờ vào hội trường, tôi thoáng ngạc nhiên khi thấy anh ta đứng một mình.
“Hôm nay, cô Tô không đi cùng Tổng giám đốc Cố sao?”
Cố Phối Tư nhìn tôi, ánh mắt chợt lóe lên một tia khó hiểu, rồi nở một nụ cười.
“Cô ấy đang ở đoàn phim, quay cảnh.”
Mấy tháng sau khi anh từng lạnh nhạt nói: “đừng mơ mộng tình cảm”, giờ đây lại chủ động nở nụ cười với tôi.
“Hôm nay là sự kiện quan trọng, đương nhiên phải do Cố phu nhân đi cùng tôi.”
Tôi lùi hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Tổng giám đốc Cố, trong những dịp như thế này, gọi tôi là “Tổng giám đốc Thẩm” thì hợp hơn.”
Nụ cười trên môi Cố Phối Tư cứng lại. Anh ta bước tới một bước, khó khăn mở miệng:
“Tiểu Mãn…”
Đúng lúc đó, MC mời các khách mời tiến vào hội trường. Tôi làm như không thấy cảm xúc khó hiểu trong mắt anh, chỉ khẽ gật đầu, xoay người bước vào bên trong. Buổi họp báo được trực tiếp toàn quốc. Vừa ổn định chỗ ngồi, tôi chợt nghĩ đến một điều, liền quay sang hỏi người đàn ông ngồi bên phải mình:
“Tổng giám đốc Cố, cô Tô có biết: hôm nay chúng ta cùng xuất hiện trên sân khấu không?”
MC đang nói rất to, Cố Phối Tư nghiêng đầu về phía tôi để nghe rõ hơn. Ngay lúc lời tôi vừa dứt, chiếc điện thoại anh để trên bàn bắt đầu rung lên. MC tuyên bố: họp báo chính thức bắt đầu. Lãnh đạo thành phố lên phát biểu. Cố Phối Tư chỉ do dự một giây, rồi đưa tay tắt máy. Lãnh đạo thành phố phát biểu đúng năm phút, và suốt năm phút ấy, điện thoại của Cố Phối Tư rung không ngừng nghỉ. Tôi liếc nhìn màn hình, ba chữ Tô Niệm Khanh nhấp nháy không dứt. Tôi quay đầu, mỉm cười với Cố Phối Tư:
“Cảm tình giữa Tổng giám đốc Cố và cô Tô, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Cố Phối Tư mím môi, không đáp. Phần phát biểu kết thúc, tiếp theo, là phần đại diện doanh nghiệp trúng thầu lên phát biểu. Ống kính trực tiếp lia thẳng về phía tôi.
Tôi đứng dậy, vì ngồi quá lâu nên mấu huyết không lưu thông. Chân hơi tê, cơ thể khẽ nghiêng về phía Cố Phối Tư. Anh ta lập tức phản ứng, đứng dậy đỡ lấy tôi. Bàn tay tôi đặt trong lòng bàn tay anh, tôi ngước mắt nhìn lên, cong môi cười dịu dàng:
“Cảm ơn Tổng giám đốc Cố.”
Cố Phối Tư ngẩn ra, chỉ ngơ ngác nhìn cho đến khi tôi nhẹ nhàng rút tay về. Tôi còn chưa nói xong phần phát biểu, thì đột nhiên một nhân viên vội vã lao lên sân khấu, thì thầm điều gì đó với MC. MC vội vàng đến xin phép lãnh đạo. Sau khi được đồng ý, màn hình lớn được bật lên. Kết nối tín hiệu trực tiếp giữa hai bên được bắt đầu. Hình ảnh hiện ra Tô Niệm Khanh đang đứng trên sân thượng.
“Anh Phối Tư, vì sao anh không nghe điện thoại của em? Thẩm Thù cười với anh vui vẻ như thế, anh…anh động lòng rồi phải không?”
“Vì sao, vì sao em phải dùng cách này, anh mới chịu gặp em?”
Ống kính quay về phía Cố Phối Tư. Anh ta lập tức đứng dậy, ánh mắt như dán chặt vào màn hình.
“Khanh Khanh, anh đang làm việc. Đừng kích động. Em xuống đi, có được không?”
Nhưng Tô Niệm Khanh đã hoàn toàn mất kiểm soát. Cô ta gào thét như điên:
“Em không tin! Em không tin!”
Anh đã ngồi được vào vị trí hôm nay, trên đời này, còn ai có thể ép anh làm chuyện anh không muốn?
“Là anh muốn gặp Thẩm Thù! Có đúng không? Anh cưới cô ta rồi, mà vẫn ở bên em! Là vì anh nhớ cô ta! Anh muốn gặp cô ta! Phải không?! Anh còn đưa tay đỡ cô ta! Anh còn chạm vào tay cô ta!”
Cố Phối Tư nhíu chặt mày, mệt mỏi day trán giọng dịu xuống:
“Khanh Khanh, không phải như vậy. Em bình tĩnh. Anh về ngay với em, được không?”
Giọng cô ta vỡ ra, hét đến khản cả cổ:
“Không được! Không được! Trừ khi anh chứng minh cho em thấy!”
“Phải rồi, đi tát Thẩm Thù một cái! Anh đi đi! Anh đánh cô ta, em mới tin anh yêu em!”
Cố Phối Tư quay sang, nhìn lãnh đạo thành phố đang ngồi bên cạnh. Sắc mặt vị lãnh đạo đã đen như đáy nồi, thậm chí còn không thèm liếc anh ta lấy một cái. Cuối cùng, sắc mặt Cố Phối Tư cũng thay đổi.
“Tô Niệm Khanh! Em đừng làm bậy nữa!”
Có lẽ, đây là lần đầu tiên anh nặng lời với cô ta. Và ngay khoảnh khắc đó, Tô Niệm Khanh hoàn toàn phát điên. Cô ta lao từ sân thượng xuống, nhảy vào xe, phóng thẳng về phía đám đông đang tụ tập trước trụ sở. Đám người vây quanh sự kiện quá đông, không kịp tránh. Trước màn hình trực tiếp, tất cả chúng tôi đều trơ mắt nhìn, có người bị xe đâm ngã. Tô Niệm Khanh không dừng lại. Cô ta rồ ga, phóng đi như một bóng ma lướt qua đám người, để lại hỗn loạn sau lưng.
Khi chúng tôi đến hiện trường, cảnh sát và xe cấp cứu đã có mặt. Khung cảnh hỗn loạn hoàn toàn. Người bị thương nằm la liệt trên mặt đất, vết mấu vương vãi khắp nơi. Tôi không do dự, lập tức chỉ đạo nhân viên mở hết cửa các xe lưu động, đưa những người bị thương nhẹ vào trong nghỉ ngơi. Giữa lúc đang tất bật, tôi nghe thấy chuông điện thoại của Cố Phối Tư reo lên. Giọng Tô Niệm Khanh khóc lóc vang ra từ loa ngoài, truyền thẳng vào tai tôi:
“Anh Phối Tư… hu hu… em sai rồi… Em sai rồi… Xe đâm vào gốc cây rồi…”
“Em bị kẹt… em sợ lắm… Mấu chảy nhiều quá… Em muốn gặp anh…”
Tôi quay đầu nhìn lại. Cố Phối Tư đang bận hỗ trợ nhân viên sơ tán người bị thương, nên anh ta bật loa ngoài. Vừa nghe thấy giọng cô, anh lập tức đứng bật dậy, hoảng hốt hỏi:
“Khanh Khanh? Em đang ở đâu? Anh tới ngay!”
Vừa nói, anh vừa bước nhanh ra ngoài. Tôi khẽ thở dài, gọi anh lại từ phía sau:
“Cố Phối Tư, chuyện lớn như thế này, anh không thể rời đi. Công ty giải trí, là công ty con của Tập đoàn Cố thị.”
“Nếu công tác xử lý hậu quả không chu toàn, danh tiếng của Cố thị sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Anh nhất định phải ở lại giải quyết.”
Có lẽ nghe thấy giọng tôi, Tô Niệm Khanh bên kia càng khóc dữ hơn, giọng nghẹn ngào đến mức run rẩy:
“Anh Phối Tư… em sẽ không còn cơ hội gặp lại anh nữa phải không…?”
“Hu hu… Em yêu anh… em yêu anh…Nếu em chớt như vậy… anh đừng quên em…”
Cố Phối Tư đứng khựng lại. Trong mắt tràn đầy giằng xé và đau đớn, anh cắn răng, cúi thấp người về phía tôi. Lần đầu tiên, dập tắt cái kiêu ngạo vốn có trong anh.
“Tiểu Mãn, ở đây nhờ em lo liệu. Khanh Khanh bị ung thư giai đoạn cuối rồi, sống không được bao lâu nữa. Những gì anh nợ em, anh nhất định sẽ trả.”
Chưa kịp nghe tôi trả lời, anh đã xoay người bước đi. Tôi nhìn theo bóng lưng đó, gọi với theo:
“Cố Phối Tư, anh có biết tên gọi “Tiểu Mãn” của tôi, có ý nghĩa gì không?”
Bước chân anh chậm lại một chút. Có thể là nghe thấy, có thể không, nhưng anh không quay đầu. Chỉ bước đi càng lúc càng xa. Tôi thở dài, khẽ nói một mình:
“ Tiểu Mãn là tiết khí, khi mùa màng bắt đầu chín. Mùa thu hoạch sắp đến rồi.”
Đây là một vụ việc mang tính chất tập thể, ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Hành vi bỏ trốn giữa trận của Cố Phối Tư, bị người qua đường quay lại tung lên mạng, khiến Cố thị vốn đã nằm giữa tâm bão dư luận, lại càng thêm rối ren, thê thảm. Tôi thức trắng suốt 48 tiếng, không chợp mắt nổi một giây. Lấy thân phận “Cố phu nhân”, tôi đứng mũi chịu sào, điều phối toàn cục, trấn an người bị thương, đưa ra phương án bồi thường hợp lý, minh bạch, đầy đủ. Cuối cùng, dư luận tạm lắng. Thiệt hại được kiểm soát ở mức thấp nhất.
Khi xử lý xong mọi chuyện, mệt mỏi lê bước ra khỏi tòa nhà tập đoàn Cố thị, tôi bất ngờ giật mình, khi thấy một bóng người đứng trước cửa. Là Cố Phối Tư. Đôi mắt anh đỏ ngầu vì thiếu ngủ, râu mọc lởm chởm, dưới chân là những mẩu tàn thuốc vứt bừa bãi, toàn thân tiều tụy đến không thể nhận ra.
“Tiểu Mãn…”
Giọng anh khàn đặc, gần như không nghe ra nổi.
“Tiểu Mãn, Khanh Khanh bị bắt rồi. Ba anh lên cơn đau tim vì chuyện này, giờ vẫn đang nằm trong phòng ICU cấp cứu.”
————–