Đừng khóc nữa, Tôi giữ bí mật cho em - Phần 1
7 năm yêu thầm anh chàng thanh mai trúc mã, lại được cô bạn thân cổ vũ. Tôi ôm theo hoa và bánh kem, ngồi tàu đêm cả đêm để đến tỏ tình với anh.
Nhưng tại sân bóng rổ đông nghịt người, tôi thấy họ hôn nhau. Anh ấy nắm tay cô bạn thân, lạnh nhạt hỏi tôi:
“Cô đến đây làm gì? Không thấy tôi đang bận sao?”
Tôi chật vật, luống cuống, cố phân bua. Anh chàng chung phòng thì cười khúc khích:
“Bạn gái tặng bánh kem cho tôi, thì liên quan gì tới cậu?”.
—————–
Khi tôi mang bánh đến sân bóng rổ, Trần Kỵ đang ép người bạn thân của tôi là Lâm Phi vào lan can, và hôn cô ấy. Lâm Phi cũng chỉ ngẩn ra một chút, sau đó ôm ngược lại Trần Kỵ. Và họ chìm vào nụ hôn say đắm.
Thời tiết nóng bức. Tôi đứng ngoài sân bóng rổ, vì ngồi suốt một đêm trên tàu, cảm thấy hơi choáng váng. Chỉ cảm thấy tiếng reo hò xung quanh gần như làm rách màng nhĩ.
“Chúng ta mới vừa rồi còn cá cược xem, Trần ca có thể chinh phục được Lâm Phi hay không.”
“Mập mờ lâu thế rồi, cũng nên ở bên nhau thôi.”
“Nào nào! Trả tiền đi!”
Nghe những lời này, tay tôi cầm hoa và bánh sinh nhật lập tức mất hết sức lực. Trên điện thoại là tin nhắn vừa được Lâm Phi gửi cho tôi.
“Trần Kỵ ở sân bóng rổ, nhanh đến tỏ tình!”
Trời âm u, lại còn có gió. Tôi cố nhịn sự xấu hổ và thất vọng, nhanh chóng chạy ra khỏi sân bóng rổ. Sau lưng vang lên giọng nói lo lắng của Lâm Phi. Cô ấy gần như sắp khóc.
“Y Y… không phải như vậy đâu…”
“Nghe mình giải thích.”
Tôi đã ngồi tàu một ngày một đêm, rất mệt và cũng rất tủi thân. Không muốn suy nghĩ tại sao: Lâm Phi lại khuyến khích tôi tỏ tình vào ngày hôm đó, rồi lại hôn người mà tôi định tỏ tình. Nhưng vạt áo vẫn bị kéo lại. Khuôn mặt vốn hồng hào của Lâm Phi, giờ tái nhợt. Cô ấy hoảng loạn đẩy Trần Kỵ về phía tôi, giọng nói đầy ủy khuất không thể kìm nén:
“Y Y, để Trần Kỵ nói chuyện với cậu…”
Trần Kỵ nắm chặt tay Lâm Phi, lạnh lùng hỏi:
“Em muốn giở trò gì nữa ? Muốn đưa bạn trai mình đi à?”
Lâm Phi cứng đầu kéo tôi, không có ý buông tay. Nhưng tay cô ấy cũng không rút ra khỏi tay Trần Kỵ. Cảnh tượng trở nên căng thẳng trong chốc lát. Trần Kỵ thấy Lâm Phi khóc, ánh mắt trầm xuống, quay lại trách tôi:
“Ai bảo cô đến đây?”
“Không thấy tôi đang bận sao?”
Tôi ngồi tàu một ngày một đêm, lòng đầy hồi hộp, không ngủ suốt đêm. Cuối cùng, lại nhận được một lời đuổi khách lạnh lùng. Những lời muốn nói, giờ không thể thốt ra được. Tôi giật tay Lâm Phi ra, chuẩn bị rời đi trong thất vọng. Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh nhạt và bình thản.
“Tôi bảo cô ấy đến, thì sao?”
Một bóng dáng cao ráo xuất hiện không xa. Anh ta lười biếng ngẩng đầu nhìn tôi:
“Gửi quà cũng gửi nhầm người, lại đây.”
Tôi không ngờ sẽ gặp lại Thẩm Lộ Châu, trong hoàn cảnh như vậy. Lần gặp trước, là cách đây ba năm, khi Thẩm Lộ Châu được chọn làm thủ khoa khối tự nhiên của trường chúng tôi, và lên bục phát biểu. Khi tôi đưa cúp cho anh, vấp phải thảm đỏ, cả người và cúp đều ngã xuống. Sau đó, anh và Trần Kỵ cùng thi đậu một trường đại học, còn trở thành bạn cùng phòng. Hình như mỗi lần gặp nhau, tôi đều mất mặt. Trần Kỵ có chút khó chịu:
“Lộ Châu, cậu không cần quan tâm cô ấy.”
“Bảo cô ấy đi đâu thì về đó.”
Lời vừa dứt, Thẩm Lộ Châu nhẹ nhàng cười,
“Cậu hiểu lầm gì rồi?”
“Bạn gái tôi đến đưa bánh, liên quan gì đến cậu?”
…
Vì câu nói này, tối hôm đó tôi trở thành “bạn gái” của Thẩm Lộ Châu, xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của Trần Kỵ. Không khí tại hiện trường có chút vi diệu. Lâm Phi liên tục nhìn tôi, nhiều lần quên ăn cơm.
“Nhìn cô ấy làm gì?”
Trần Kỵ nhíu mày: “Ăn nhiều vào, đừng sợ, không ai dám bắt nạt em.”
Tôi nhịn rất lâu rồi, cuối cùng cảm xúc bùng phát. Nhìn chằm chằm vào Trần Kỵ.
“Nói rõ đi, tôi bắt nạt cô ta chỗ nào?”
Trần Kỵ im lặng không nói. Tôi lại quay sang nhìn Lâm Phi, hỏi:
“Cậu sợ tôi à? Có làm chuyện gì có lỗi với tôi không?”
Lâm Phi lắc đầu.
“Không có.”
Thẩm Lộ Châu đưa cho tôi một ly nước ép dưa hấu, bình thản nói:
“Nhát gan thì đừng mang ra ngoài gặp người.”
Rồi tùy tiện lấy một nắm hạt dẻ cười,
“Bóc nhẹ tay thôi, đừng làm người ta sợ chớt khiếp.”
Phì…. Mấy người xung quanh không nhịn được, cười thành tiếng. Sắc mặt Lâm Phi có chút khó coi, lấy cớ đi vệ sinh rồi chạy ra ngoài. Nửa sau của bữa tiệc sinh nhật, tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, định rời khỏi sớm. Vừa hay Thẩm Lộ Châu đang nghe điện thoại, tôi liền đứng dậy theo anh ra ngoài. Tôi định nói lời cảm ơn với Thẩm Lộ Châu. Tôi đi xa hàng ngàn dặm, trong lúc xấu hổ và bất lực nhất, anh đã giúp tôi giải vây.
Hành lang bên ngoài ánh sáng mờ mờ. Thẩm Lộ Châu đang đứng ở cuối hành lang gọi điện thoại. Giọng nói lạnh lùng hơi hạ thấp, âm vang trong hành lang.
Lúc này tôi mới biết: anh là chủ tịch hội sinh viên của trường họ. Tối nay vốn có việc khác, nhưng đã hoãn việc đó để tham gia buổi tiệc này. Tôi đứng cách đó vài bước, định đợi anh gọi điện xong. Thẩm Lộ Châu thấy tôi, giọng nói chững lại,
“Để lát nữa gọi lại cho cậu.”
Tắt điện thoại, quay đầu hỏi tôi:
“Có chuyện gì vậy?”
“Tối nay, cảm ơn anh.”
Thẩm Lộ Châu dựa vào bệ cửa sổ, lặng lẽ nhìn tôi. Lúc tôi nghĩ rằng, trên mặt mình có gì đó, Thẩm Lộ Châu đột nhiên hỏi:
“Ngày mai có muốn đi công viên giải trí không?”
“Với tôi?”
“Không thì với ai?”
Thẩm Lộ Châu mỉm cười hỏi:
“Không phải em đã đăng lên mạng xã hội, là muốn đi công viên giải trí sao? Chẳng lẽ lại đi không công?”
Gió ngoài cửa sổ thổi tung mái tóc đen của anh, góc áo sơ mi trắng bay bay. Anh cứ lười biếng nhìn tôi như vậy, khiến nỗi tủi thân mà tôi khó khăn lắm mới kiềm chế được, lại trào lên. Tôi cúi đầu thật mạnh, lau khóe mắt
“Cảm ơn anh ! Vậy mai tôi mời anh ăn cơm.”
Thẩm Lộ Châu im lặng một lúc lâu. Lúc tôi nghĩ: sẽ bị anh cười nhạo là kẻ mau nước mắt, anh đột nhiên kéo dài giọng, nói:
“Được thôi, bạn gái.”
Thẩm Lộ Châu vì chuyện của hội sinh viên mà rời đi sớm. Tôi từ nhà vệ sinh ra, gặp Lâm Phi ở cửa. Trên môi cô ấy có vết cắn, vừa nhìn thấy tôi, nước mắt liền rơi lã chã.
“Xin lỗi, Y Y, tớ không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Cậu tha lỗi cho tớ được không?”
Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm. Hất tay cô ta ra, lấy điện thoại ra hỏi:
“Đặt khách sạn hết bao nhiêu tiền, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu .”
Lâm Phi ngẩn người,
“Y Y… xin lỗi, tớ quên đặt khách sạn cho cậu rồi.”
————–