Đinh! Độ Ngọt Quá Cao - Chương 5
Tiền Đa Đa tỉnh dậy đã là chạng vạng tối. Trời đã ngả đen, dưới hoàng hôn có vài con chim bay lướt qua, lông vũ khẽ chao nghiêng.
Cạch cạch, cửa phòng ngủ bị ai đó gõ từ bên ngoài, giọng của Trương Tuyết Lan vang lên qua cánh cửa:
“Đa Đa, chuẩn bị ăn cơm.”
“Dạ…” Vừa tỉnh ngủ, mái tóc dài của Tiền Đa Đa rối bù, giọng nói còn vương vẻ lười biếng, pha chút nghẹt mũi, mơ màng đáp lại.
Cô rút sạc điện thoại, màn hình sáng lên.
Có mấy tin nhắn WeChat chưa đọc.
Cô tiện tay lướt xem, toàn là quảng cáo từ các tài khoản công cộng, liếc qua rồi vuốt sang trái xoá hết.
Khi đang xoá dần, bỗng một ảnh đại diện đen tuyền xuất hiện trong tầm mắt, lạnh lùng mà nổi bật.
Ngón tay của Tiền Đa Đa khựng lại, đôi mắt khẽ nheo, cô bấm vào xem.
Lục Tề Minh: [Chào cô.]
Lục Tề Minh: 【Chiều nay bận, xin lỗi.】
Xem xong hai tin nhắn từ phía đối phương, Tiền Đa Đa có chút khó hiểu, nghĩ bụng vừa mới kết bạn xong, vị này xin lỗi cô vì điều gì chứ?
Nhưng cô không hỏi thêm gì, chỉ lịch sự đáp lại một câu: 【Chào anh】
Tin nhắn vừa gửi đi, giọng của Trương Tuyết Lan lại vọng vào lần nữa, giục giã:
“Còn chần chừ nữa là đồ ăn nguội hết đấy, nhanh lên nào.”
Tiền Đa Đa lớn tiếng đáp lại một câu.
Nghĩ đến lời mẹ nói rằng chỉ cần gặp được người này thì sau này không cần đi xem mắt nữa, cô hơi ngẫm nghĩ rồi quyết định ra tay nhanh gọn.
Tiền Đa Đa nhanh chóng gõ một câu vào khung nhập:
【Anh Lục, xin hỏi chiều thứ Bảy này anh có rảnh không?】
Lục Tề Minh: 【Có】
Tiền Đa Đa: 【Vậy 3 giờ 30 chiều thứ Bảy, chúng ta gặp nhau ở tiệm bánh ngọt “Vân An Đường” đường Hán An nhé?】
Lục Tề Minh: 【Được】
【Ừm ừm!】
Trả lời xong, Tiền Đa Đa khẽ thở phào một hơi.
Bữa tối, cả nhà ba người quây quần bên bàn ăn.
Tiền Đa Đa giúp ba mẹ dọn cơm, chú ý thấy cha – Tiền Hải Sinh – tiện tay đặt chìa khóa xe lên bàn, liền hỏi:
“Ba, ba đã đưa thuốc cho ông nội chưa?”
“Rồi.”
Tiền Hải Sinh là cán bộ về hưu từ một doanh nghiệp nhà nước, trên người toát ra khí chất của một người từng làm lãnh đạo – trầm ổn, điềm đạm. Ông cười hiền nhìn con gái rồi nói:
“Lần nào cũng là con chuẩn bị thuốc cho ông, ông vui lắm, cứ nhắc mãi đến con.”
Từ nhỏ Tiền Đa Đa đã là viên ngọc quý trong lòng cả nhà, được nuôi nấng trong yêu thương. Hai năm trước, ông nội Tiền được chẩn đoán bị u trực tràng, sau khi phẫu thuật lại tiếp tục hóa trị hơn mười lần, sức khỏe ngày càng yếu, vẫn đang điều trị bằng thuốc Đông y, mỗi tuần đều phải đến bệnh viện lấy thuốc.
Nghe đến ông nội nhắc mình, Tiền Đa Đa thấy sống mũi cay cay. Cô mỉm cười dịu dàng:
“Đó là việc nên làm mà.”
Trương Tuyết Lan gắp cho Tiền Đa Đa một miếng hải sâm vào bát, nhẹ nhàng hỏi:
“Đã thêm WeChat của người ta chưa?”
“Dạ.” Tiền Đa Đa nói, “Con đã hẹn gặp mặt vào thứ Bảy tuần này rồi.”
“Đã hẹn gặp rồi à?” Trương Tuyết Lan vui mừng ngạc nhiên-“Tốt quá, tốt quá.”
Tiền Hải Sinh như sực nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Trương Tuyết Lan, hạ giọng nói: “Là cái cậu mà trước đó anh kể với em à?”
Trương Tuyết Lan liếc mắt lại nhìn, khó mà giấu được ý tứ trong ánh mắt.
Tiền Hải Sinh cười, kín đáo giơ ngón tay cái, hiển nhiên cũng đặt nhiều kỳ vọng vào chàng trai số 11 lần này.
Tiền Đa Đa không thèm để ý đến ánh mắt đầy ẩn ý của hai người lớn, cứ thản nhiên ăn cơm, đến cả cái hình đại diện bầu trời đêm đen kịt kia cũng không liếc nhìn lại lần nào.
*
Thành phố Nam Thành này nói lớn thì không lớn, so với sự hoa lệ khiến người ta choáng ngợp của Vân Kinh thì còn kém xa. Quan niệm của lớp người cũ vẫn nghiêng về truyền thống, nói nhỏ thì cũng chẳng hẳn là nhỏ, với dân số hai triệu người, tính chất điển hình của một thành phố loại hai khiến tất cả những mộng tưởng đều dễ dàng vỡ vụn giữa sự bình lặng nơi đây.
Sáng thứ Bảy, Tiền Đa Đa đi làm – cô là phát thanh viên chuyên về siêu thị thực phẩm tươi sống tại địa phương ở Nam Thành.