Cuộc chiến trọng sinh: Đoạt lại hạnh phúc - Phần 1
Kiếp trước, tôi ngoan hiền nhường nhịn, đổi lại là bị cha ruột xem như công cụ, mẹ kế và em gái dẫm dưới chân. Gả cho tên nhà giàu mới nổi, thất học vũ phu, vì bị ép buộc, tôi sống những năm tháng khổ cực, rồi chớt trong uất nghẹn.
Trọng sinh trở lại thời điểm chọn chồng, em gái cướp lấy người tôi từng phải cưới. Tốt thôi, chị đây lấy luôn người đàn ông mà em chê bai, và khiến em phải quỳ gối xin đổi lại số mệnh.
50 triệu một tháng, cuộc sống sung sướng như thần tiên, lại vô tình nhặt được một người chồng báu vật. Kiếp này tôi không làm người tốt, chỉ làm người chiến thắng. Còn những kẻ nợ tôi, từng người, tôi sẽ bắt trả đủ!
Mời bạn cùng thưởng thức truyện: Cuộc Chiến Trọng Sinh: Đoạt Lại Hạnh Phúc
———————
“Châu Đại Cường!” Giọng nói vui mừng phấn khích của Kiều Chi Nặc vang lên.
“Bố mẹ, con chọn rồi, con chọn Châu Đại Cường!”
“Cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Tìm đàn ông thì phải tìm người yêu thương mình, biết chăm lo cho gia đình!”
Nói xong, cô ta còn không quên quay đầu lại nhìn tôi với vẻ chế nhạo. Chỉ cần một cái liếc mắt đó, tôi liền biết cô ta cũng đã trọng sinh.
Kiếp trước, sau khi gả cho con trai nhà tài phiệt. Chứng kiến tôi và Châu Đại Cường lúc nào cũng như hình với bóng, cô ta luôn nói những lời âm dương quái khí như vậy. Tôi mím môi, kìm nén nụ cười nơi khóe miệng. Phụ nữ sau khi kết hôn có ba niềm vui lớn nhất:
Chồng không về nhà, tiền tiêu vặt cho đủ, lại chẳng có mẹ chồng soi mói. Kiểu sung sướng này, cho dù đang ngủ cũng có thể cười tỉnh.
Mẹ kế cau mày:
“Chi Nặc, con nói nhầm rồi phải không? Con muốn chọn Bùi Ôn Từ, chứ không phải Châu Đại Cường!”
Kiều Chi Nặc lắc đầu nguầy nguậy.
“Không phải, con muốn gã nhà giàu mới nổi Châu Đại Cường.”
“Tuy anh ta không giàu có như Bùi Ôn Từ, nhưng anh ta dịu dàng chu đáo, dáng người cao ráo, cơ thể cường tráng.”
“Con muốn anh ta! Mẹ, con muốn anh ta!”
Mẹ kế vội vàng khuyên nhủ.
“Con ngốc này, nói gì vậy? Châu Đại Cường không có học thức, tính tình cũng không tốt, con ở bên cạnh anh ta sẽ phải chịu khổ.”
Kiều Chi Nặc ôm lấy cánh tay bà ta làm nũng.
“Mẹ, sau khi kết hôn, anh ấy sẽ trở nên dịu dàng chu đáo. Mẹ hãy tin con.”
“Con sẽ không đem cả đời mình ra đánh cược đâu!”
Mẹ kế hơi do dự, không đồng ý lắm, nhưng thấy cô ta kiên quyết như vậy, đành phải nhượng bộ.
“Thôi được rồi, mẹ chỉ có mình con gái rượu này. Con vui vẻ là được rồi.”
Kiều Chi Nặc vui vẻ hôn lên má mẹ kế một cái. Cô ta đắc ý nhìn tôi.
“Chị, chúc mừng chị gả cho con trai nhà tài phiệt. Sau này sẽ có vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết.”
Lần đầu tiên, tôi thấy cô ta nói năng dễ nghe như vậy. Tôi nhe hàm răng trắng bóng, cười rạng rỡ hết cỡ.
“Em gái, em nói hay thì cứ nói thêm vài câu nữa.”
Kiều Chi Nặc khịt mũi cười, nói móc.
“Bây giờ chị vui vẻ đi, đợi đến khi chị gả vào đó rồi sẽ biết: thế nào là sống mà như goá bụa.”
“Giàu có thì làm được gì? Gả chồng thì phải gả cho người đàn ông yêu thương mình chứ?”
“Đến lúc đó, cho dù chị chịu không nổi cũng đừng nghĩ đến chuyện ly hôn. Cứ thế mà sống hết quãng đời còn lại đi.”
Tôi cố gắng kìm nén nụ cười, nhưng nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, vẫn không nhịn được cười phá lên. Nói gì thì nói, cho 50 triệu một tháng thì tôi cái gì cũng không làm. Thật sự muốn tôi giúp anh ta chăm sóc người phụ nữ bên ngoài sinh con, tôi cũng có thể! Có tiền, rảnh rỗi, lại chẳng có ai thúc giục kết hôn nữa. Cuộc sống này khác gì thần tiên?
Theo ý nguyện của Kiều Chi Nặc, chuyện này cứ thế được quyết định. Chẳng ai hỏi ý kiến của tôi, kể cả bố ruột của tôi. Nhưng tôi cũng đã sớm quen với tất cả những điều này. Từ khi bố ngoại tình đến lúc kết hôn với mẹ kế, tôi đã biết ông ấy mù mắt, mù cả tim rồi.
…
Ngày hôm sau, Châu Đại Cường mang theo những món quà đắt tiền đến nhà cầu hôn. Anh ta có ngoại hình khá ưa nhìn, nhưng ánh mắt có chút hung dữ, nhìn là biết không dễ chọc. Vì không có học thức, nên lời nói rất thẳng thừng, cũng có phần thô lỗ. Đặc biệt là lúc ăn cơm trưa, anh ta nhai chóp chép, dùng muỗng chung để húp canh. Lúc nói chuyện, cơm còn bắn ra ngoài. Ánh mắt nhìn Kiều Chi Nặc, tràn đầy dục vọng. Thậm chí sau khi uống vài chén rượu, anh ta còn nhân cơ hội ôm eo cô ta, vuốt ve vài cái.
Trong giây lát, trên mặt Kiều Chi Nặc liền hiện lên một ráng đỏ khả nghi, ánh mắt long lanh. Đây là động lòng rồi. Bố mẹ đều sa sầm mặt mày, vẻ chán ghét trong mắt như muốn trào ra ngoài. Họ thật sự không hiểu, tại sao con gái mình lại nghĩ quẩn như vậy. Tôi cúi đầu húp canh, cười chế nhạo. Lý do rất đơn giản, bởi vì kiếp trước cô ta gả cho con trai nhà tài phiệt, sống như goá bụa ba năm.
Con trai nhà tài phiệt là một kẻ cuồng công việc, không ngừng làm việc, bay khắp thế giới. Ngoại trừ 50 triệu tiền tiêu vặt hàng tháng, không có sự đồng hành, ngay cả số lần ăn cơm cùng nhau, cũng có thể đếm trên đầu ngón tay. Càng đừng nói đến, chuyện vợ chồng.
Tuy rằng Châu Đại Cường thô kệch, nhưng cơ thể cường tráng, lông ngực còn chui ra từ trong áo sơ mi. Nhìn qua là biết, cơ thể rất khỏe mạnh. Sao cô ta có thể không thích cho được!
Châu Đại Cường say rượu, Kiều Chi Nặc đích thân dìu anh ta vào phòng ngủ của cô ta, một lúc lâu sau mới xuống. Quần áo hơi xộc xệch, trên cổ còn có dấu hôn. Thật là nóng lòng.
Mẹ kế sa sầm mặt mày: “Chi Nặc, Châu Đại Cường không được, thật sự không được!”
Kiều Chi Nặc vẻ mặt thỏa mãn: “Mẹ, mẹ không hiểu đâu ! Anh ấy rất được, thật sự rất được!”
Bố nhíu mày, cũng vẻ mặt không đồng tình:
“Anh ta chỉ là một kẻ nhà giàu mới nổi vô học, vẫn là Bùi Ôn Từ tốt hơn. Bố đã gặp anh ta, văn hóa tố dưỡng, cách đối nhân xử thế đều rất tốt…”
Lời còn chưa nói hết, đã bị Kiều Chi Nặc cắt ngang.
“Bố, bố hiểu gì chứ, Châu Đại Cường rất tốt!” Cô ta trừng mắt nhìn tôi với vẻ khó chịu. “Chị, có phải chị muốn tranh giành Châu Đại Cường với em không? Em nói cho chị biết, không có cửa đâu!”
Nụ cười trên khóe miệng tôi còn khó kìm nén hơn cả vớ được vàng, vì tôi sắp được cả mỏ vàng mà.
“Em yên tâm, chị tuyệt đối sẽ không tranh giành Châu Đại Cường với em, anh ta là của em!”
Để tránh cô ta nghi ngờ, tôi giơ tay thề.
“Người chị thích là Bùi Ôn Từ. Trước đây chị đã yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên, kiếp này chị chỉ muốn anh ấy!”
Kiều Chi Nặc vẻ mặt nghi ngờ:
“Thật sao? Anh ta là một kẻ cuồng công việc. Ngày nào cũng chỉ biết làm việc, một tháng cũng khó gặp mặt một lần!”
Tôi ba hoa: “Đương nhiên rồi.”
“Đàn ông mà, đương nhiên là phải lấy sự nghiệp làm trọng. Hơn nữa, trong tay anh ấy còn có nhiều nhân viên như vậy, anh ấy cũng phải cố gắng vì họ!”
“Anh ấy không có thời gian, chị có thời gian mà. Đến lúc đó, chị đến công ty anh ấy tìm một công việc, chẳng phải là có thể bên nhau sớm tối hay sao.”
————–