Chúng ta lạc nhau giữa ngân hà - Phần 8
Sau nửa năm trở về quê, mối quan hệ giữa tôi và Trình Tinh Dã cũng không có gì tiến triển. Chúng tôi vẫn rất vui vẻ bên nhau, chỉ là mỗi lần nhắc đến việc xác định mối quan hệ, tôi lại có cảm giác như mình chưa sẵn sàng. Mối quan hệ trước, đối với tôi quá đau khổ. Tôi hơi sợ hãi. Hôm đó, tôi đi tìm Trình Tinh Dã, nhưng lại bắt gặp anh đang dọn dẹp đồ đạc. Chiếc vali đứng bên cạnh, anh đang gấp quần áo. Tôi không biết trong lòng mình có cảm giác gì, chỉ cảm thấy tim mình bỗng trở nên căng thẳng, thở không thông.
“Anh sắp đi rồi sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Ừm.” Trình Tinh Dã không ngẩng đầu lên.
“Sao lại vội thế ? Khi nào thì anh bay?”
“2 giờ chiều, sắp đi rồi.”
Tôi đứng tại chỗ, có phần cứng ngắc nói:
“Ồ, vậy à.”
Trong phòng bỗng im lặng, tôi nên nói gì đó. Nhưng tôi không thể nói gì, đứng một lúc lâu mới miễn cưỡng cười nói:
“Cũng tốt, ở đây chỉ có tuyết đẹp, mùa hè thì chẳng có gì đặc biệt cả.”
Trình Tinh Dã ngẩng đầu nhìn tôi:
“Em không còn chuyện gì khác để nói sao?”
Chắc chắn nụ cười giả tạo trên mặt tôi trông rất xấu:
“Ừm… Chúc anh lên đường bình an.”
“Còn gì nữa không?”
Tôi không nhịn được, mũi có chút cay, phải cúi đầu xuống để giấu đi:
“… Không còn gì nữa.”
Trình Tinh Dã cười xấu xa: “Ồ, sắp khóc rồi kìa.”
Mắt tôi rưng rưng, nhưng anh lại cúi xuống nhìn một cách trêu chọc:
“Có khóc không? Thật sự khóc à?”
Người này thật sự có vấn đề rồi! Lần này, tôi thật sự không thể khóc nổi, tức giận đẩy anh ra:
“Anh có bệnh à!”
Trình Tinh Dã lại cười, khóe mắt anh nhướn lên:
“Anh biết em không nỡ rời xa anh. Sáng hôm sau anh sẽ trở lại, đừng quên ra sân bay đón nhé.”
Tôi ngạc nhiên: “À? Anh còn quay lại sao?”
“Vớ vẩn.” Anh lườm tôi, nâng một tay lau nước mắt ở khóe mắt tôi:
“Anh đã trả một năm tiền thuê rồi mà.”
Tôi phản xạ nói: “Vậy sau một năm thì sao?”
Trình Tinh Dã sờ cằm suy nghĩ:
“Một năm sau, anh nghĩ mẹ chúng ta sẽ không yêu cầu con rể trả tiền thuê nữa.”
Tôi đỏ mặt, đưa tay đánh anh:
“Anh là con rể của ai chứ?”
Trình Tinh Dã nắm lấy cổ tay, kéo tôi vào lòng. Nụ cười trên mặt anh đã không còn vẻ nghịch ngợm nữa, anh nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên. Trong nụ hôn mơ màng, anh nói:
“Chờ anh quay lại.”
————-
Lần cuối cùng, tôi nhận được tin về Lý Văn Kiêu là sau nửa năm, từ một người bạn.
“Cậu có biết Lý Văn Kiêu bị trầm cảm nặng không? Mấy ngày trước, anh ta đã uống một chai thuốc an thần trộn với rượu. May mà trợ lý phát hiện sớm, đưa vào bệnh viện rửa dạ dày mới cứu sống được đấy.”
Cô ấy nói một cách cẩn thận:
“Tớ nghe nói: khi được đưa vào bệnh viện, anh ta vẫn chưa mất ý thức, có vẻ như cứ gọi… Tên của cậu.”
Tôi im lặng.
“Có muốn đi thăm anh ta không?”
Do dự một hồi, tôi vẫn từ chối. Cuộc đời chúng tôi đã nên đi theo con đường riêng từ lâu. Dù tốt hay xấu, tôi không muốn có bất kỳ liên hệ nào với anh nữa. Nhưng tôi không ngờ, Lý Văn Kiêu lại đến tìm tôi. Tuyết ở miền Bắc rơi rất sớm, chỉ mới tháng 12 đã phủ kín bầu trời. Thị trấn nhỏ không quá ồn ào, tuyết cũng rơi rất yên tĩnh.
Tôi và Trình Tinh Dã vừa đi siêu thị về, thì thấy một bóng dáng màu đen đứng dưới đèn đường gần đó, trên người đã phủ một lớp tuyết dày. Lý Văn Kiêu cứ lặng lẽ nhìn chúng tôi, ánh mắt trống rỗng.
“Hứa Nặc.”
Giọng anh trong màn tuyết rơi mang theo một chút run rẩy. Tôi đẩy Trình Tinh Dã:
“Anh về trước đi, em sẽ lên sau.”
Trình Tinh Dã nhíu mày, rồi miễn cưỡng nói:
“Cho em năm phút. Chỉ năm phút thôi.”
Sau khi anh rời đi, Lý Văn Kiêu bước đến trước mặt tôi. Gần một năm không gặp, anh có vẻ gầy đi, đôi mắt vốn luôn sắc sảo giờ đây cũng trở nên u ám.
“Có chuyện gì không?”
Anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt từ từ đỏ lên. Anh khàn giọng nói:
“Hứa Nặc, anh không thể buông được, phải làm sao đây? Em đã buông bỏ như thế nào, dạy anh với, được không?”
Tôi bình tĩnh nói:
“Khi đã đủ đau đớn, thì sẽ buông bỏ.”
Lý Văn Kiêu nghe vậy thì hoảng hốt. Anh hơi cúi người, như thể câu nói này trở thành một con dao đâm vào thịt anh.
“Chỉ là chúng ta đã bỏ lỡ nhau.” Đôi mắt anh đỏ lên:
“Nếu anh hiểu sớm hơn, có lẽ chúng ta có thể…”
“Không thể được.” Tôi lắc đầu cười khổ:
“Lý Văn Kiêu, giữa chúng ta chưa bao giờ là việc bỏ lỡ. Chỉ cần tôi không rời xa, anh sẽ không bao giờ nhớ đến tôi. Chúng ta vốn đã định sẵn rằng, sẽ không có kết quả.”
Lý Văn Kiêu mấp máy môi. Anh như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt ra. Nước mắt lăn dài trên khóe mắt anh, có lẽ là tuyết tan. Tôi nắm lấy tay anh, khi thấy vết thương mới trên cổ tay, tôi thở dài:
“Lý Văn Kiêu, trước đây tôi cũng từng nghĩ rằng, nếu yêu một người mà không thể có được thì sẽ như trời sập. Nhưng giờ tôi đã hiểu, trên thế giới này, ai rời bỏ ai cũng đều có thể tiếp tục. Rồi anh cũng sẽ buông bỏ được thôi.”
Tôi đưa tay xem đồng hồ, đã gần đến năm phút rồi. Trình Tinh Dã hay ghen tuông, nếu trễ thêm chút nữa, thì anh lại sẽ nói bóng nói gió mất. Tôi quay người vẫy tay:
“Đi thôi, Lý Văn Kiêu.”
Đi xa rồi, đột nhiên phía sau vang lên tiếng thét xé lòng:
“Hứa Nặc, anh không thể buông bỏ! Đời này anh sẽ không bao giờ buông bỏ!”
Tôi không dừng lại.
“Hức… Hứa Nặc… Anh không thể buông bỏ…”
Khi tôi đang cởi giày, Trình Tinh Dã tựa vào tường nhìn với ánh mắt kỳ quái, liên tục liếc tôi. Tôi giả vờ tự nhiên:
“Mẹ em bảo lát nữa chúng ta đi ăn bánh bao, anh có đi không?”
Anh lập tức quên đi chuyện lúc nãy: “Đi!”
————
Tin tức về nghệ sĩ tài năng Trình Tinh Dã sắp tổ chức triển lãm tranh đã lên hot search. Bạn thân vui mừng đến nỗi gọi điện cho tôi:
“Xin giúp tớ, xin giúp tớ, cậu quen Trình Tinh Dã đúng không? Giúp tớ lấy một vé nha, tớ thích anh ấy lắm luôn ấy!”
Tôi đi tìm Trình Tinh Dã, nhưng anh chỉ cho tôi một vé:
“Không có vé nào khác, chỉ có một vé cho em thôi.”
Thật đáng ghét! Tôi thầm nghiến răng, nhưng đến ngày triển lãm, bản thân lại rất trung thực mà đi đến đó. Tôi rất muốn xem Trình Tinh Dã đã vẽ gì ở thành phố nhỏ này. Thật kỳ lạ là, không có ai ở cửa cả. Trong phòng triển lãm tối om, tôi cảm thấy có hơi nghi ngờ: Liệu có phải tôi nhớ sai thời gian rồi không?
Giây phút tiếp theo, tất cả đèn đồng loạt bật sáng! Tôi đứng đần ra ở đó. Trong phòng triển lãm, có đủ loại tranh, lớn nhỏ, lộn xộn, đều là chân dung của tôi: Đứng trên ban công uống bia; Mặc áo khoác đi trên bãi biển; Cúi đầu, mặt đỏ bừng cười ngây ngô;
Tôi chưa bao giờ biết: Trình Tinh Dã lại vẽ nhiều chân dung của tôi như vậy. Cũng không biết, anh đã nhớ như thế nào, nhân vật và thần thái sống động, nét vẽ nhẹ nhàng tràn đầy tình yêu. Mỗi cảnh tượng sau khi chúng tôi gặp nhau, đều được anh ghi lại bằng cọ vẽ. Tôi đi dọc theo hành lang, thấy bức tranh cuối cùng là một bức tranh dầu. Trong bầu trời đêm tĩnh mịch, có hai ngôi sao tựa vào nhau, phát ra ánh sáng dịu dàng. Tôi không thể ngăn nước mắt, nhìn người bước ra từ sau bức tranh. Trình Tinh Dã mỉm cười.
“Hứa Nặc, em có muốn làm ngôi sao nhỏ của anh không?”
Mắt tôi đỏ lên, nhưng không thể không cười. Tôi nhanh chóng chạy lại, nhào vào lòng anh:
“Em muốn!”
—————-
Ngoại truyện của Lý Văn Kiêu
Bạn bè hỏi tôi thích Cố Tư Ninh ở điểm nào, tôi nói cô ta ngây thơ, dịu dàng, trông khá an toàn. Tuy nhiên, hình ảnh của một người khác lại hiện lên trong lòng tôi. Tôi xua đi hình ảnh đó. Hứa Nặc chỉ là bạn mà thôi, chỉ có thể là bạn bè.
Thật ra, tôi không nghĩ rằng Hứa Nặc sẽ rời đi. Cô ấy đã ở bên tôi mười hai năm, trong cuộc đời có bao nhiêu lần mười hai năm? Từ khi sinh ra đến giờ, gần như một nửa thời gian cô ấy đều ở bên tôi. Chúng tôi không ai có thể rời xa ai cả. Tôi không ngờ rằng, cô ấy thật sự sẽ rời đi. Cô ấy nói rằng sẽ về quê, không trở lại nữa. Tôi cảm thấy thật nực cười. Cô ấy không trở lại, vậy tôi phải làm gì đây?
Sau khi cúp điện thoại, tôi ra ban công hút thuốc. Đi thì cứ đi đi, chỉ là một người bạn thôi mà. Bạn bè tôi vẫn nhiều lắm. Tuy nhiên, trong lòng tôi không ngừng hoang mang, tay mãi không bật được lửa. Tôi cảm thấy không ổn, tôi phải đi tìm cô ấy. Tôi phải hỏi rõ ràng, tại sao cô ấy lại không quay về. Tôi ở đây thì cô ấy còn có thể đi đâu?
Chỉ khi nhìn thấy cô ấy trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhận ra, lần này cô ấy là nghiêm túc. Cuối cùng tôi đã hoảng sợ. Khi nhìn thấy bên cạnh cô ấy có một người đàn ông khác, tôi tức giận như lửa. Tôi chưa bao giờ giận đến vậy, tôi nói những lời không suy nghĩ, và rồi bị cô ấy tát một cái.
Cô ấy bảo tôi đi, thế là tôi đã đi. Quay về nhà, tôi lục tìm ra bộ đồ ngủ Snoopy trong tủ. Tôi biết cô ấy đã mua mẫu đôi, lúc đó tôi cũng không nói gì, thỉnh thoảng vẫn mặc vài lần. Mỗi lần thấy tôi mặc, cô ấy đều vui mừng, cười thầm sau lưng tôi, còn chụp ảnh nữa. Khi rời đi, cô ấy bảo tôi vứt bộ đồ ngủ đi, nhưng tôi cũng không biết tại sao mình lại không vứt, mà cất vào tủ. Tôi lấy bộ đồ ngủ ra, cứ thế ngây người nhìn. Lúc này tôi mới ngộ ra, thật ra tôi đã thích Hứa Nặc từ lâu rồi.
Thật ra, tôi mới là người phụ thuộc vào cô ấy nhiều hơn. Chỉ là trong tiềm thức, tôi cảm thấy mình không nên thích cô ấy. Tôi còn nhớ mẹ đã nói trước khi mất, đừng thích ai quá nhiều, tình cảm sẽ hại người. Tình cảm đã hại chớt bà. Bà đã dành cả đời cho một người đàn ông, cuối cùng còn đánh đổi cả mạng sống. Tôi đã hiểu rằng, tình cảm sẽ phai nhạt theo thời gian. Tình yêu thì không đáng tin. Dù hai người yêu nhau đến đâu, cũng không thể tránh khỏi việc trở nên chán ghét nhau, thậm chí trở thành kẻ thù.
Người yêu sẽ ra đi, nếu ở bên Hứa Nặc, có thể cô ấy sẽ chán nản và yêu người khác. Nhưng bạn bè thì không. Bạn bè có thể bên nhau cả đời. Tôi biết Hứa Nặc thích tôi. Nhưng tôi giả vờ như không biết gì, cứ thế tự lừa dối mình rằng: chúng tôi chỉ là bạn bè. Cho đến bây giờ tôi mới biết, cô ấy cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ đau đớn. Và cô ấy cũng sẽ rời bỏ.
Tôi cố gắng để cứu vãn tình hình, nói với cô ấy rằng tôi đã hiểu, tôi bỏ xuống sĩ diện cầu xin cô. Hứa Nặc yêu tôi như vậy, sao cô ấy có thể để tôi khổ chứ? Nhưng cô ấy chỉ bình thản cười với tôi.
“Quá muộn rồi.” Cô ấy nói.
Tôi biết, tôi không còn cơ hội nữa. Yêu thương trong mắt Hứa Nặc đã biến mất. Cũng chẳng sao, đúng không? Cô ấy có thể buông tay, tôi cũng vậy. Trong suốt một năm, tôi không đi tìm cô ấy, không xem bất kỳ thông tin nào về cô. Tôi giả vờ rằng trong thế giới của mình không có người này. Tôi ăn một mình, ngủ một mình,sống một mình. Tôi không nghĩ về cô ấy nữa. Tôi tưởng mình đã ổn, đã buông bỏ rồi. Cho đến một ngày nọ, tôi bỗng bắt đầu mất ngủ. Tôi không thể ngủ được nữa.
Tôi bắt đầu uống thuốc ngủ, sau đó tôi còn tích trữ thuốc ngủ. Và sau khi tích đủ một chai, tôi dùng chung chúng cùng với rượu, uống vào hết trong dạ dày. Tôi cũng không cảm thấy đau đớn gì. Tôi chỉ cảm thấy, mọi thứ thật vô nghĩa. Trong cơn hôn mê, tôi đã mơ thấy Hứa Nặc. Sau khi cô ấy rời đi, tôi không mơ thấy cô ấy lần nào nữa, đây là lần đầu tiên.
Trong giấc mơ có tuyết rơi, lạnh lẽo vô cùng. Cô ấy vẫn ở hình dáng 17 tuổi, khoác cho tôi một chiếc áo khoác đỏ, trách móc:
“Lý Văn Kiêu, sao lớn như vậy rồi mà cậu vẫn không biết tự chăm sóc bản thân vậy hả?”
Nước mắt tôi bỗng chảy ra, nắm chặt tay cô ấy. Hứa Nặc lại từng chút một rút tay ra, cô ấy bắt đầu lớn lên từ từ, lại trở thành hình dáng của một người trưởng thành. Nụ cười trên khuôn mặt cô ấy có chút mệt mỏi, nói với tôi:
“Lý Văn Kiêu, tôi phải đi rồi. Sau này, anh phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Nước mắt tôi rơi đầm đìa, cầu xin cô ấy đừng đi. Nhưng cô ấy chỉ từ từ rút tay ra, quay người bỏ đi. Trong lồng ngực tôi dâng lên cơn đau đến nghẹt thở, cô ấy như mang theo cả trái tim của tôi ra đi. Cuối cùng tôi hiểu, tôi chưa bao giờ buông bỏ. Và tôi sẽ không bao giờ có thể buông bỏ được.
——–
HOÀN VĂN
Mười hai năm yêu một người, đổi lại một câu: “Chúng ta là bạn tốt nhất mà”. Nghe thì thật nhẹ tênh, nhưng với Hứa Nặc, đó là trò đùa tàn nhẫn nhất của tuổi trẻ, đẩy cô từ vầng sáng của hy vọng xuống vực sâu của sự tuyệt vọng. Cô đã từng sống như cái bóng của Lý Văn Kiêu, bám víu vào từng ánh nhìn hờ hững, từng tin nhắn vô nghĩa, thậm chí là hơi ấm còn vương trên chiếc áo ngủ. Nhưng rồi, khi cô quay lưng, mang theo trái tim tan nát, định mệnh lại sắp đặt một cuộc gặp gỡ khác. Khi Lý Văn Kiêu bắt đầu biết sợ hãi cái gọi là “mất đi”, thì Trình Tinh Dã đã xuất hiện, ôm lấy Hứa Nặc bằng tất cả sự dịu dàng và kiên định, thì thầm: “”Hứa Nặc, em có muốn làm ngôi sao nhỏ của anh không?” Khoảnh khắc ấy, một tình yêu mới đã được thắp lên, và cũng là lúc Lý Văn Kiêu phải đối mặt với sự thật nghiệt ngã: Thời gian không chờ đợi, tình yêu cũng vậy. Kẻ chậm một nhịp, mãi mãi bị bỏ lại phía sau, chỉ còn biết ngậm ngùi nhìn hạnh phúc vuột khỏi tầm tay, như một vì sao lẻ loi giữa đêm trường.
