Chúng ta lạc nhau giữa ngân hà - Phần 6
“Lý Văn Kiêu, anh bảo em trở về để làm gì ư ?”
Anh ngạc nhiên.
“Thượng Hải đã không còn gì để giữ em lại hết.”
“Còn có anh, em cứ như vậy mà vứt bỏ anh sao? Chúng ta đã bên nhau nhiều năm rồi mà…”
Đôi mày Lý Văn Kiêu nhíu lại, trông khá tức giận. Tôi cắt ngang:
“Anh đã có Cố Tư Ninh rồi, chẳng phải sao?”
“Lý Văn Kiêu.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh một cách nghiêm túc:
“Em không thể cả đời chỉ xoay quanh mỗi anh được. Em cũng có cuộc sống của riêng mình. Em cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm một người để ổn định rồi. Câu này không phải là anh đã nói sao?”
Lý Văn Kiêu ngẩn ra nhìn tôi. Trình Tinh Dã bên ngoài gọi:
“Nặc Nặc, em đã chuẩn bị xong chưa, xe đến rồi này.”
Tôi vừa ra ngoài, Lý Văn Kiêu đã kéo lại, lực rất mạnh, làm cổ tay tôi bị đau.
“Anh ta là ai?” Lý Văn Kiêu có vẻ nghiêm nghị.
“Là khách thuê nhà của em.”
“Khách thuê?” Lý Văn Kiêu cười nhạt:
“Anh thấy bố mẹ em đều muốn coi anh ta như con rể luôn rồi. Hứa Nặc, em về quê là vì anh ta đúng không?”
Tôi mất kiên nhẫn đáp:
“Anh nghĩ thế nào cũng được, buông em ra, em phải ra ngoài!”
Lý Văn Kiêu đẩy tôi vào tường, một tay nắm chặt lấy mặt tôi, mắt anh đầy vẻ giận dữ, nói không suy nghĩ:
“Sao nào, em đã ngủ với anh ta rồi sao ? Anh ta có thể làm em thoải mái hơn anh sao…”
“Bốp…”
Lý Văn Kiêu nghiêng đầu đi. Cái tát này tôi dùng hết sức, khóe miệng anh nứt ra, mấu từ từ chảy xuống. Anh dùng ngón cái lau mấu đi, không tức giận mà còn cười. Nắm tay tôi áp lên bên má còn lại:
“Có giải tỏa được không? Nếu không thì đánh bên này luôn đi.”
Tôi giận đến mức đỏ cả mắt, nước mắt không kìm được mà rơi xuống:
“Lý Văn Kiêu, anh muốn làm gì?! ”
Giọt nước mắt rơi trên tay, như thể làm anh bị bỏng. Lý Văn Kiêu bỗng nhiên hồi phục tinh thần, lúng túng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt tôi:
“Là anh sai, nói mà không suy nghĩ. Hứa Nặc, đừng khóc.”
Khoảnh khắc này, những uất ức tích tụ bấy lâu nay bỗng vỡ òa. Tôi không kìm nén được nữa, ngồi trên đất, tay vùi vào cánh tay, khóc nấc lên. Lý Văn Kiêu hoảng hốt dỗ dành tôi:
“Xin lỗi em, Hứa Nặc, anh sai rồi, là do vừa nãy anh giận quá. Em đánh anh đi.”
Vừa nói anh vừa kéo tôi dậy, lau nước mắt một cách lộn xộn:
“Em đừng khóc mà, em đánh anh đi.”
Tôi khóc to hơn, tức giận đến toàn thân run rẩy, chỉ vào cửa:
“Cút ra ngoài! Lý Văn Kiêu, anh làm tôi buồn nôn hết mức, mau cút đi!”
Đây là lần đầu tiên tôi đánh Lý Văn Kiêu, cũng là lần đầu tiên tôi mắng anh. Lý Văn Kiêu ngẩn người tại chỗ, sắc mặt ngơ ngác. Lúc này, điện thoại của anh reo lên, khi nghe máy, giọng Cố Tư Ninh truyền đến:
“Văn Kiêu, anh đi đâu mất rồi? Tự nhiên em đau bụng quá, bây giờ đang ở bệnh viện, anh về đây với em có được không?”
Lý Văn Kiêu không nói gì, tắt điện thoại. Một lúc lâu sau, anh bỗng nói nhỏ:
“Hứa Nặc, nếu em để anh ở lại, vậy anh sẽ không đi nữa.”
Tôi lau nước mắt, bình tĩnh nói:
“Anh đi đi, Lý Văn Kiêu. Đừng đến tìm tôi nữa.”
Lý Văn Kiêu nhìn tôi một cái, ánh mắt bỗng tối sầm lại.
“Được rồi.” Anh nói:
“Hứa Nặc, em đừng hối hận.”
Sau đó, anh đóng sầm cửa lại. Tôi không biết vì sao Lý Văn Kiêu lại có hành động này. Suy nghĩ mãi, có lẽ là trước đây tôi luôn xoay quanh anh. Đột nhiên rời đi, anh cảm thấy có chút không quen. Có lẽ trong mắt anh, dù anh không thích tôi thì tôi cũng nên luôn đi theo, quấn quýt lấy anh mới phải. Nhưng với tính cách kiêu ngạo của Lý Văn Kiêu, sau khi bị tôi mắng như vậy, chắc chắn anh sẽ không quay lại nữa. Tôi lau nước mắt, cảm thấy trong lòng rất phức tạp, tựa như trống rỗng không còn gì cả.
Ngày hôm đó, tôi không thể ra ngoài với Trình Tinh Dã. Khi tôi đỏ mắt đi giải thích với anh,Trình Tinh Dã không nói gì, chỉ vươn tay sờ đầu tôi. Cuối cùng là tối hôm đó, anh lại đến! Bố mẹ đều ra ngoài thăm bà con. Khi tôi mở cửa, trên ngón tay dài của Trình Tinh Dã treo một chiếc quần lót ren trắng. Đó là của tôi. Mặt lập tức đỏ bừng, tôi vội giật lấy chiếc quần lót, nắm chặt trong tay, hạ giọng nói:
“… Anh lấy nó ở đâu ra?!”
Ánh mắt anh ngây thơ:
“Là từ ban công nhà em thổi qua. Tôi đang trong sân ngắm cảnh, nó rơi thẳng xuống đầu tôi.”
Đầu tôi như muốn nổ tung, lắp bắp không biết nên nói gì. Trình Tinh Dã cứ cười, nhìn vào chiếc quần lót tôi đang nắm chặt. Nụ cười của anh, khiến tôi muốn cám ơn mà không thể thốt ra lời.
“Cười gì chứ!” Tôi tức giận trợn mắt nhìn anh:
“Không phải anh muốn nói mấy ý như là, lớn rồi mà vẫn mặc quần lót ren trắng, thật quê mùa sao?”
Trình Tinh Dã cười tươi hơn nữa:
“Sao lại như vậy nhỉ? Thật đáng yêu.”
Tôi cúi đầu, bỗng cảm thấy tim mình như ngừng đập một nhịp.
“Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt.”Trình Tinh Dã đưa cho tôi một cái chai:
“Ngày mai tôi đến đón em.”
Anh đóng cửa rồi rời đi. Tôi cúi đầu nhìn, đó là một chai sữa nóng. Trong cái lạnh của mùa đông, hơi ấm từ chai sữa lan tỏa vào lòng bàn tay. Tôi đưa tay đặt lên trái tim. Nơi đó có vẻ như đang trở nên đầy ắp. Cuối cùng, tôi và Trình Tinh Dã cũng không đi xem phim. Bộ phim bắt đầu lúc 6 giờ tối, nhưng vì tuyết rơi quá lớn, không gọi được taxi. Anh cũng không đi xe, nên tôi đã bảo anh xem giờ của chuyến xe buýt cuối cùng. Kết quả là vị đại thiếu gia này, có lẽ chưa từng đi xe buýt, sau khi nói rằng khoảng 6 giờ là chuyến cuối cùng, đã tự tin dẫn tôi ra ngoài. Khi chúng tôi đến bến, thì xe đã chạy mất rồi, dù đã chạy đuổi theo nhưng nó cũng không dừng lại. Tôi tức muốn chớt, vé xem phim 80 tệ mà bị lãng phí như vậy đấy. Không còn cách nào khác, trang điểm xong xuôi hết rồi, thôi thì đi dạo bãi biển vậy.
Bãi biển vào mùa đông rất đẹp, cả bầu trời như được phủ một lớp lọc màu xanh lạnh, đường phố trắng xóa, biển báo màu xanh cắm trong tuyết, bên cạnh thỉnh thoảng có những cặp đôi quấn quýt bên nhau cười nói. Trên con phố hẹp, đèn xe chiếu sáng làm những bông tuyết rơi trở thành màu vàng ấm. Tôi và Trình Tinh Dã đi trên bãi biển, trò chuyện một cách hời hợt. Dạo này tôi cũng tìm hiểu, thật ra Trình Tinh Dã là một họa sĩ thiên tài nổi tiếng trong ngành. Một bức tranh ít nhất cũng có giá là sáu con số. Thậm chí trước đó, một bức tranh của anh đã được đấu giá hơn ba triệu ở Hồng Kông.
“Gần đây anh vẽ về gì vậy? Tôi chưa thấy anh vẽ lần nào.”
Trình Tinh Dã nhìn tôi một cái:
“Tôi không nói cho em biết đâu.”
“Không nói thì thôi, anh nghĩ tôi muốn biết à, anh chảnh thật đấy.”
Tôi trợn mắt. Gió biển lạnh lẽo ẩm ướt, len lỏi vào từng kẽ xương. Những năm qua sống ở phía Nam, nên tôi đã không còn quen với cái lạnh như thế này nữa rồi. Tôi xoa tay, thở ra một hơi. Trình Tinh Dã trêu chọc:
“Tôi đã bảo em mặc nhiều vào, chỉ lo làm đẹp, giờ thấy lạnh rồi phải không?”
Tôi liếc anh:
“Đàn ông bình thường, bây giờ đều sẽ cởi áo cho phụ nữ mặc, anh có phải là đàn ông không vậy?”
Thật ra, tôi không thường nói chuyện như vậy. Bạn bè đều nói tôi có tính cách tốt. Nhưng không biết, tại sao khi ở bên Trình Tinh Dã, tôi lại không thể ngừng châm chọc anh. Trình Tinh Dã nhướn mày:
“Nhưng tôi cũng chỉ mặc một chiếc áo khoác lông thôi. Nếu đưa cho em, tôi sẽ bị lạnh đấy.”
Đồ đàn ông chó! Trước đây, tôi còn nghĩ anh tinh ý, giờ nhìn lại thì thật sự tôi đã nhìn nhầm rồi! Tôi tức giận bước đi, không cho mặc cũng được, tôi tự vận động để ấm lên thôi! Nhưng Trình Tinh Dã lại kéo tôi lại. Tiếng cười nhẹ nhàng của anh vang lên trên đỉnh đầu:
“Tôi không thể cho em mặc, nhưng có thể chia cho em một nửa.”
Nói xong, anh kéo khóa áo, ôm tôi vào lòng. Hương thơm nhẹ nhàng của cỏ roi ngựa bao quanh tôi, tôi ngơ ngác áp vào ngực anh, chậm chạp nghe thấy nhịp tim đập dữ dội. Giống như tiếng trống dồn dập vậy. Không biết là của tôi, hay của anh. Người anh rất ấm, thế là cái lạnh dần bị xua đi. Chúng tôi cứ như vậy, yên lặng tựa vào nhau trên bãi biển, không ai mở lời trước. Không biết từ lúc nào mà tuyết đã ngừng rơi, mây đêm dần tan ra, để lộ ra vài vì sao lấp lánh. Trong số đó có một ngôi sao cực kỳ sáng. Trình Tinh Dã ngẩng đầu nhìn một lúc:
“Hứa Nặc, em đã xem bộ phim ‘Công chúa và chàng ếch’ chưa?”
Đầu óc tôi trống rỗng: “Gì cơ?”
“Trong đó có một con đom đóm, nó luôn thích một ngôi sao, nó đặt tên cho ngôi sao đó.”
Tôi ngớ người gật đầu:
“Ừm, rồi sao nữa?”
Bờ biển đã bắt đầu đóng băng, những lớp trắng dần dày lên, sóng liên tục dâng lên, tích tụ thành những bông tuyết.
“Hứa Nặc.”
Trình Tinh Dã đột ngột gọi tôi. Tôi ngẩng đầu,Trình Tinh Dã nhìn vào tôi thật lâu. Trong ánh mắt anh ánh lên một tia sáng nhẹ nhàng, ấm áp và trìu mến, từ từ cúi xuống. Tôi không tránh, thế là một nụ hôn mát lạnh rơi xuống môi tôi.
———–
Ngồi trên máy bay trở về Thượng Hải, tôi không khỏi mỉm cười khổ sở nhìn ra cửa sổ. Mới nói là không trở về, giờ lại trở về rồi. Chỉ là bạn tôi kết hôn, là một sự kiện lớn trong đời, nên dù thế nào thì tôi cũng phải đến. Trình Tinh Dã nhất quyết muốn đi cùng tôi. Nhưng sau cái hôn ấy, lòng tôi trở nên rối bời, nên đã từ chối anh. Trông anh rất không vui, khi tôi rời đi, anh cứ nhìn chằm chằm tôi ở sân bay:
“Hứa Nặc, em mà không trở về, là tôi đến Thượng Hải tìm em đấy.”
Tôi gật đầu:
“A, về về, ngày mai sẽ về!”
————–
