Chúng ta lạc nhau giữa ngân hà - Phần 5
Tôi tức giận nhìn Trình Tinh Dã. Hôm qua còn uống với nhau, hôm nay sao lại để tôi thành thế này! Mẹ phát hiện: khi Trình Tinh Dã xắn tay áo, đã để lộ ra vết thương ở cánh tay, bà kêu lên:
“Ôi, tay bị gì cắn vậy, sao mà lớn thế!”
Tôi dừng lại,Trình Tinh Dã cười nhạt:
“À, là một con cún lông xoăn đấy ạ.”
“Dù là lông thẳng hay xoăn cũng phải tiêm vắc xin, con đã tiêm chưa?”
“Vâng, đã tiêm rồi ạ.”
Tôi thầm nghiến răng. Mẹ tiếp tục lải nhải:
“Những người trẻ như các con, ngồi nhà chán quá thì nên ra ngoài đi dạo một chút. Đừng thấy nơi này nhỏ bé mà không có chỗ đẹp đấy nhé.”
Trình Tinh Dã hơi uể oải hạ mi mắt dài:
“Con ở đây cũng không có bạn bè, cũng không biết đi đâu chơi ạ.”
Mẹ thương tâm, chỉ vào tôi:
“Con bé cả ngày ở nhà không làm gì, để nó ra ngoài đi dạo với con đi.”
Trình Tinh Dã cười hài lòng:
“Vâng, cảm ơn dì ạ.”
Tôi ở bên cạnh lườm mắt. Cái người Trình Tinh Dã này, nhìn như một bông hoa cao quý, vậy mà không ngờ lại là một tên trà xanh chớt tiệt! Sáng hôm sau, tôi dọn dẹp một chút, định ăn xong sẽ đi dạo với Trình Tinh Dã. Mẹ vẫn đang bận rộn trong bếp, thì ngoài cửa có tiếng gõ. Chắc chắn lại là Trình Tinh Dã đến xin ăn. Tôi không vui đi mở cửa:
“Đến xin ăn nữa à…”
Giọng tôi nghẹn lại, hai mắt mở to. Người đứng ngoài cửa là Lý Văn Kiêu. Anh mặc một chiếc áo khoác đen, trên vai phủ một lớp tuyết. Anh nháy mắt một cái, tuyết tan chảy làm ướt hàng mi của anh.
“Anh…” Tôi lắp bắp hỏi: “Anh đến làm gì?!”
“Đến chúc Tết cô chú. Em đã nhận bao nhiêu lì xì của anh rồi, chắc cũng đến lượt anh nhận một cái chứ nhỉ?”
Mẹ cầm cái vá từ bếp đi ra, vui vẻ nói:
“Tiểu Trình đến rồi à? Dì đã làm món bánh bao thịt kho mà con thích…”
Bà ngạc nhiên nhìn, Lý Văn Kiêu gật đầu với mẹ tôi:
“Cháu chào cô, cháu là Lý Văn Kiêu, bạn của Hứa Nặc ạ.”
Nói rồi, anh để những túi lớn túi nhỏ trong tay xuống phòng khách, lễ phép nói:
“Cháu tới thăm đột xuất, hy vọng sẽ không làm phiền cô chú ạ.”
Tôi nhìn thoáng qua những túi lớn túi nhỏ đó. Đủ loại đồ dùng quý giá, còn có một chiếc túi hàng hiệu xa sỉ. Có lấy hết tiền trong ví bố mẹ, cũng không đủ để có một cái túi như vậy. Mẹ ngạc nhiên đặt cái vá xuống:
“À… Không phiền, cái đó…”
Bà cố gắng nghĩ ra chủ đề nói chuyện:
“Tiểu Lý, cháu ăn gì chưa? Nếu chưa, thì vào ăn cùng mọi người nhé.”
Tôi nghĩ Lý Văn Kiêu sẽ từ chối. Dù gì anh cũng là một thiếu gia, sao lại có thể ngồi ăn trong hoàn cảnh này ở nhà tôi được? Thế mà anh lại gật đầu, ngoan ngoãn đáp:
“Cháu chưa ăn ạ, cảm ơn cô.”
Tôi lén nhìn, cảm thấy như anh bị điên đến nơi rồi. Về sự xuất hiện của Lý Văn Kiêu, bố mẹ tỏ ra khách sáo nhưng có chút xa lạ. Bố mẹ không phải là người ngu ngốc, họ biết sự trễ nải của tôi trong những năm qua là do ai. Thật ra, việc Lý Văn Kiêu không thích tôi, cũng không phải lỗi của anh. Nhưng tất nhiên, bố mẹ cảm thấy con gái mình là tốt nhất. Người khác không nhìn ra, thì chính là không có mắt, nên luôn lạnh lùng với anh ta.
Một lúc sau, chuông cửa lại réo. Mẹ đi mở cửa,Trình Tinh Dã mang một quả dưa hấu vào:
“Dì, vừa nãy con thấy có người bán dưa hấu, nên tiện mua một quả luôn.”
Mẹ lập tức thay đổi sắc mặt, cười tươi nói:
“Ôi, đến thì đến, sao còn mang theo thứ gì. Dưa hấu mùa đông đắt lắm, đứa trẻ này tiêu tiền lung tung rồi.”
“Không đắt đâu dì. Sáng nay, dì làm bánh bao thịt kho phải không ạ ? Con ngửi thấy mùi thơm luôn rồi.”
“Đúng rồi nha.” Mẹ vội vàng lấy dép cho Trình Tinh Dã:
“Món con thích nhất, nên hôm nay cứ thoải mái ăn nhé, không phải khách sáo đâu!”
Đúng rồi đấy, Trình Tinh Dã đã có đôi dép riêng ở nhà tôi. Tôi đoán: nếu tôi về muộn thêm nửa năm nữa, bố mẹ cũng sẽ thành của anh luôn rồi. Bàn ăn bỗng trở nên náo nhiệt, Trình Tinh Dã trò chuyện với mẹ về chuyện nhà cửa, còn Lý Văn Kiêu thì cứ im lặng, không ăn gì. Tôi thật không hiểu: một người giàu có như Trình Tinh Dã, lại còn là họa sĩ, đáng ra phải rất kiêu ngạo mới đúng. Sao có thể nói chuyện với một phụ nữ trung niên, về chuyện con gái của dì Lý ở phía nam lấy chồng chưa, cưới rồi lại sinh con, suýt làm dì Lý tức chớt. Còn về chuyện ông Vương bên kia, giữ gìn phẩm hạnh và chuyện ôsin nữa. Cái gì thế này! Cho đến khi Trình Tinh Dã hỏi tôi:
“Nặc Nặc, hôm nay chúng ta đi đâu chơi thế?”
Lý Văn Kiêu bỗng đặt đũa xuống, nhìn Trình Tinh Dã lạnh lùng nói:
“Xin hỏi anh là ai?”
Câu hỏi này rất mất lịch sự, nhưng Trình Tinh Dã không tức giận, tươi cười nói:
“Ồ, tôi là người sống trong ngôi nhà này.”
Sắc mặt Lý Văn Kiêu lập tức tối lại. Bữa ăn này khiến tôi như ngồi trên đống lửa. Ăn xong, tôi ngay lập tức kéo Lý Văn Kiêu lên lầu.
“Anh đến đây làm gì?” Tôi nhíu mày hỏi:
“Chẳng phải, anh nên ở Maldives với Cố Tư Ninh sao?”
Lý Văn Kiêu quay đầu:
“Đột nhiên không muốn đi nữa.”
Nói rồi anh ta có chút tức giận, chất vấn tôi:
“Hứa Nặc, sao đột nhiên em lại về quê? Có phải ở Thượng Hải không đủ tiền tiêu không? Không có nhà, hay không có xe? Anh có tiền cho em, nhà, xe, anh đều có hết. Em trở về, anh sẽ cho em tất cả!”
Tôi nhìn thẳng vào mặt Lý Văn Kiêu. Đôi mày và ánh mắt của anh quá sắc bén, lẽ ra nên có chút tàn nhẫn. Nhưng gương mặt này quá đẹp, nên chút tàn nhẫn đó cũng trở thành phong thái kiêu ngạo. Nhiều năm trôi qua, anh chẳng thay đổi gì nhiều. Tôi mím môi cười khổ:
“Lý Văn Kiêu, anh bảo em trở về để làm gì ư ?”
Anh ngạc nhiên.
“Thượng Hải đã không còn gì để giữ em lại hết.”
“Còn có anh, em cứ như vậy mà vứt bỏ anh sao? Chúng ta đã bên nhau nhiều năm rồi mà…”
Đôi mày Lý Văn Kiêu nhíu lại, trông khá tức giận. Tôi cắt ngang:
“Anh đã có Cố Tư Ninh rồi, chẳng phải sao?”
“Lý Văn Kiêu.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh một cách nghiêm túc:
“Em không thể cả đời chỉ xoay quanh mỗi anh được. Em cũng có cuộc sống của riêng mình. Em cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm một người để ổn định rồi. Câu này không phải là anh đã nói sao?”
Lý Văn Kiêu ngẩn ra nhìn tôi. Trình Tinh Dã bên ngoài gọi:
“Nặc Nặc, em đã chuẩn bị xong chưa, xe đến rồi này.”
Tôi vừa ra ngoài, Lý Văn Kiêu đã kéo lại, lực rất mạnh, làm cổ tay tôi bị đau.
“Anh ta là ai?” Lý Văn Kiêu có vẻ nghiêm nghị.
“Là khách thuê nhà của em.”
“Khách thuê?” Lý Văn Kiêu cười nhạt:
“Anh thấy bố mẹ em đều muốn coi anh ta như con rể luôn rồi. Hứa Nặc, em về quê là vì anh ta đúng không?”
Tôi mất kiên nhẫn đáp:
“Anh nghĩ thế nào cũng được, buông em ra, em phải ra ngoài!”
Lý Văn Kiêu đẩy tôi vào tường, một tay nắm chặt lấy mặt tôi, mắt anh đầy vẻ giận dữ, nói không suy nghĩ:
“Sao nào, em đã ngủ với anh ta rồi sao ? Anh ta có thể làm em thoải mái hơn anh sao…”
“Bốp…”
Lý Văn Kiêu nghiêng đầu đi. Cái tát này tôi dùng hết sức, khóe miệng anh nứt ra, mấu từ từ chảy xuống. Anh dùng ngón cái lau mấu đi, không tức giận mà còn cười. Nắm tay tôi áp lên bên má còn lại:
“Có giải tỏa được không? Nếu không thì đánh bên này luôn đi.”
Tôi giận đến mức đỏ cả mắt, nước mắt không kìm được mà rơi xuống:
“Lý Văn Kiêu, anh muốn làm gì?! ”
Giọt nước mắt rơi trên tay, như thể làm anh bị bỏng. Lý Văn Kiêu bỗng nhiên hồi phục tinh thần, lúng túng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt tôi:
“Là anh sai, nói mà không suy nghĩ. Hứa Nặc, đừng khóc.”
Khoảnh khắc này, những uất ức tích tụ bấy lâu nay bỗng vỡ òa. Tôi không kìm nén được nữa, ngồi trên đất, tay vùi vào cánh tay, khóc nấc lên. Lý Văn Kiêu hoảng hốt dỗ dành tôi:
“Xin lỗi em, Hứa Nặc, anh sai rồi, là do vừa nãy anh giận quá. Em đánh anh đi.”
Vừa nói anh vừa kéo tôi dậy, lau nước mắt một cách lộn xộn:
“Em đừng khóc mà, em đánh anh đi.”
Tôi khóc to hơn, tức giận đến toàn thân run rẩy, chỉ vào cửa:
“Cút ra ngoài! Lý Văn Kiêu, anh làm tôi buồn nôn hết mức, mau cút đi!”
Đây là lần đầu tiên tôi đánh Lý Văn Kiêu, cũng là lần đầu tiên tôi mắng anh. Lý Văn Kiêu ngẩn người tại chỗ, sắc mặt ngơ ngác.
————–
