Chồng Tôi Lại Yêu,... Nhưng Không Phải Tôi - Phần 1
Tham gia nhóm Phố Ngôn Tình, Tiểu Thuyết Hay để ủng hộ tác giả!
Tôi tạm dừng video, quan sát kỹ hai người trên màn hình. Dư Trì Cẩm vẫn mặc bộ vest mà sáng nay tôi chọn cho anh ta, đeo cà vạt màu xanh lam tôi thích nhất, trông thật bảnh bao và sang trọng.
Bên cạnh anh ta, là một cô gái xa lạ. Cô gái đó giống như ánh trăng sáng, trong lòng biết bao chàng trai khi còn trẻ, ngoan ngoãn, trong sáng. Mái tóc đen xõa ngang vai, chiếc váy trắng tinh khôi, khóe môi khẽ cong lên, lặng lẽ đứng đó, tựa như một bông hoa thủy tiên đang khoe sắc.
Cô ấy được anh ôm trong vòng tay, gương mặt tuy e thẹn, nhưng lại thản nhiên đón nhận lời chúc phúc của mọi người. Một cô gái xinh đẹp như vậy, khiến tôi chỉ biết thở dài. Dư Trì Cẩm trong video, cũng khiến tôi cảm thấy xa lạ.
Tôi chưa bao giờ can thiệp vào các mối quan hệ xã hội của Dư Trì Cẩm. Kết hôn bảy năm, chúng tôi yêu thương, tôn trọng lẫn nhau, luôn giữ một sự ăn ý ngầm hiểu không thể nói ra. Thế nhưng bây giờ, chính sự ăn ý ngầm hiểu này, lại cho anh ta sự tự do, buông thả một cách thản nhiên như vậy.
Trong video, chiếc nhẫn cưới trên tay Dư Trì Cẩm đã được tháo xuống. Thay vào đó, trên cổ tay áo sơ mi, là một chiếc khuy măng sét hình quả dưa hấu nhỏ xinh. Màu đỏ tươi sáng, nổi bật trên nền vải vest tối màu. Có lẽ là trực giác của phụ nữ, tôi gần như chắc chắn rằng: chiếc khuy măng sét đó là của cô gái kia.
Kiểu khuy măng sét hoạt hình này, khác hẳn với phong cách thường ngày của anh ta. vậy mà anh lại thản nhiên khoe với mọi người. Như thể, nó đã mang đến sự sống động cho cuộc sống, vốn tĩnh lặng như nước của anh.
Và anh ta như thực sự trở về thời niên thiếu: lông mày giãn ra, siết chặt vòng tay ôm cô gái, như thể đang tuyên bố chủ quyền. Nụ cười cởi mở và tự do. Dường như, tôi có thể cảm nhận được niềm vui thẳm sâu, trong lòng anh ta. Thật quen thuộc. Chúc mừng anh, chồng tôi đã yêu rồi.
——————–
“Em yêu, anh về rồi.”
Sau tiếng động ở cửa, Dư Trì Cẩm cúi người thay dép ở lối vào. Anh ta đặt chiếc bánh ngọt nhỏ trên tay lên tủ, vừa nới lỏng cà vạt vừa giải thích với tôi:
“Hôm nay, anh đi ăn tối với mấy vị lãnh đạo của công ty khác, nên về muộn.”
“Xin lỗi ! để em chịu thiệt thòi rồi.”
“Anh mua bánh ngọt cho em. chúc mừng sinh nhật em, bảo bối của anh.”
Anh ta bước tới, giữa hai hàng lông mày vẫn còn đó sự vui vẻ chưa tan. Trên người thoang thoảng mùi rượu nhạt, và mùi nước hoa của phụ nữ. Anh ta mỉm cười, đưa chiếc bánh ngọt cho tôi.
Tôi không nhận. Tôi im lặng ấn khóa màn hình điện thoại, cúi đầu nhìn chiếc bánh của anh ta. Chiếc khuy măng sét hình quả dưa hấu trên tay áo đã được tháo ra, lúc này, cổ tay áo trống trơn.
Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu anh ta quá mà. Từ lúc anh ta bước vào cửa, nói với tôi lời nói dối – có lẽ đã được tập dượt hàng ngàn, hàng vạn lần.
Tôi đã biết: mặc dù thích cô gái đó, nhưng trong lòng anh ta, cô cũng chỉ là người tình để nhung nhớ và mãi mãi không thể công khai. Anh ta không muốn, cũng sẽ không đặt cô ta lên bàn cân, để đối đầu với một gia đình ổn định.
Chiếc khuy măng sét hình quả dưa hấu càng chứng minh cho điều này. Nhưng điều này, càng khiến tôi thấy ghê tởm.
Chàng trai từng thản nhiên, cuồng nhiệt, bất chấp tất cả. cuối cùng, cũng trở thành một người đàn ông phàm tục, tham lam, nhút nhát và hèn nhát như vậy. Tôi không vạch trần anh ta, chỉ nghiêng người sang một bên, để lộ chiếc bánh ngọt đặt trên bàn.
“Sáng nay, em đã nói với anh rồi. Em mua bánh ngọt, anh mua hoa.”
“Hoa của em đâu?”
Cơ thể Dư Trì Cẩm rõ ràng cứng đờ. Anh ta quên mất. Tôi cười khẩy. Sớm đoán được, sẽ là kết quả này mà. Tôi đoán, tiếp theo anh ta sẽ giải thích một cách nhẹ nhàng, lảng tránh trách nhiệm. Quả nhiên anh ta lên tiếng:
“Hôm nay, anh thật sự rất mệt. Em đừng giận dỗi nữa được không?”
“Ngày mai, anh mua hoa hồng xanh em thích nhất.”
Câu trả lời nằm trong dự đoán. Tôi lắc đầu. Thật nhàm chán. Anh ta đưa tay muốn ôm tôi, tôi nghiêng người né tránh.
Hoa hồng xanh, tôi đã sớm không còn thích nữa rồi.
Anh ta, tôi cũng không định thích nữa.
Thực ra, kết thúc của cuộc hôn nhân này đã sớm có dấu hiệu. Không biết từ khi nào, khi ở bên cạnh tôi, anh bắt đầu trở nên cáu kỉnh, không tập trung. Khi nhận ra bản thân có điều gì đó không đúng, anh lại cố tình tâng bốc tôi. Cách chúng tôi đối xử với nhau, ngày càng có nhiều điều không tự nhiên. Giống như chuyện hôm nay, thực đã xảy ra vô số lần rồi. Chỉ là tôi của lúc đó quá hiểu chuyện, hiểu được nỗi vất vả và sự bất đắc dĩ của người trưởng thành. Tôi không ngừng tự nhủ với bản thân, trong thế giới của người trưởng thành, không có nhiều chuyện lãng mạn như vậy xảy ra. Đừng luôn nghĩ đến việc làm phiền người khác, đừng giống như những cô gái nhỏ, cứ mãi mơ mộng về những câu chuyện tình yêu. Vì vậy, tôi giấu những hụt hẫng đó vào một góc, để mặc chúng tự tan theo gió. Tôi ngày càng ngại đưa ra yêu cầu, để mặc cho năm tháng trôi qua một cách nhạt nhòa.
Nhưng hôm nay, vào ngày sinh nhật của mình, tôi muốn nhận được hạnh phúc đơn giản này từ anh ta. Anh mua cho tôi một chiếc bánh ngọt. Còn trong video, trên tay cô gái kia, là một bó hoa hồng phấn.
“Xin lỗi, bảo bối.”
“Lần sau, anh nhất định…”
Dư Trì Cẩm lại đưa tay muốn ôm tôi, tôi giơ tay ra cản lại. Trước đây, tôi đã sai lầm rồi. Thực ra, không phải cứ càng hiểu chuyện, thì càng có thể duy trì được tình cảm. Mà là người trưởng thành, điều không nên làm nhất, chính là tự làm khổ bản thân.
“Không cần lần sau nữa.”
Anh ta sững sờ đứng im tại chỗ, như nhận ra điều gì đó, lẩm bẩm:
“Ý em là gì?”
Tôi cười khẩy. Một cảm giác nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng bao trùm toàn thân. Những cảm xúc tiêu cực, nghi ngờ, từng suýt chút nữa kéo tôi xuống vực thẳm. Cảm giác bất an, khi phải dựa dẫm vào người khác, mới có thể có được sức mạnh. Giờ khắc này, tất cả đều rời xa tôi. Bây giờ, tôi chỉ là chính tôi.
“Dư Trì Cẩm, chúng ta ly hôn đi.”
——————-
Dòng ký ức như chợt ùa về
“Hứa Ý Hoan, anh thích em nhiều lắm!”
Nghe thấy tiếng động, tôi đặt bàn chải đánh răng xuống, chạy ra ban công. Vừa hay nhìn thấy Dư Trì Cẩm, ôm một bó hoa hồng xanh thật to, đứng dưới ký túc xá nữ hét lớn tên tôi. Các bạn học đứng xem ở dưới lầu hò reo, những người trong ký túc xá cũng lũ lượt thò đầu ra nhìn. Mọi người đều đang cố gắng tìm kiếm nữ chính của màn tỏ tình lãng mạn này.
“Xấu hổ chớt đi được, Dư Trì Cẩm!”
Tôi mặc bộ đồ ngủ màu hồng, nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi xấu hổ, tức giận hét lớn xuống dưới lầu.
“Xuống mau.”
Anh mặc áo sơ mi trắng, tắm mình trong nắng sớm. cả người anh và bó hoa dường như đều phát sáng. Anh ta giơ cao tay còn lại, nụ cười rạng rỡ.
“Công chúa, mời nhận lấy hoa hồng của em.”
Tôi đột ngột bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, chiếu lên mặt tôi, mang theo sự yên bình và tĩnh lặng, như thể đã trải qua muôn kiếp luân hồi. Tôi mệt mỏi ngồi dậy, lắc lắc đầu, xua đi giấc mơ vừa rồi. Tìm thấy máy pha cà phê, tôi pha cho mình một tách.
Đây là căn nhà bố mẹ mua cho tôi trước khi kết hôn, đã lâu không có người ở. Hôm qua, tôi đã chuyển đến đây. Trong suốt bảy năm chung sống, chúng tôi đã từng thảo luận về việc xử lý căn nhà này như thế nào. Anh ta có nói, căn nhà bỏ trống như vậy rất lãng phí, chi bằng bán đi. Bây giờ tôi rất mừng, vì lúc đó tôi đã từ chối lời đề nghị này. Để bây giờ, tôi có thể có một nơi ẩn náu cho riêng mình.
Tin nhắn WeChat của Dư Trì Cẩm vẫn liên tục gửi đến.
[Bảo bối, anh sai rồi.]
[Anh không nên để em thất vọng vào ngày sinh nhật. anh đã mua cho em một bó hoa hồng xanh.]
Kèm theo hình ảnh bó hoa hồng xanh
[Tha thứ cho anh.]
Nhìn xem. Đến bây giờ, anh ta vẫn nghĩ, giữa chúng tôi, chỉ là vấn đề hoa. Tôi nhìn bức ảnh, bó hoa hồng xanh rực rỡ đang nở rộ. Hoa hồng xanh, vẫn là hoa hồng xanh. Sự mỉa mai trong lòng tôi càng thêm mãnh liệt, tôi trả lời:
[Thay vì nghĩ như vậy, anh nên suy nghĩ xem: chúng ta có những tài sản chung nào.]
Bên kia Dư Trì Cẩm im lặng hồi lâu, mới trả lời:
[Em thật sự muốn nhẫn tâm như vậy sao?]
Tôi và Dư Trì Cẩm gặp nhau năm 22 tuổi. Yêu nhau hai năm, kết hôn bảy năm. Trong những năm tháng cùng nhau nương tựa, có lẽ anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mất tôi. Còn tôi, đã diễn tập vô số lần, làm thế nào để sống thiếu anh ta.
——-
Comments for chapter "Phần 1"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories