Căn hộ đối diện: Nơi tình yêu và dối trá giao nhau - Phần 1
Hai căn hộ chung cư đối diện, mười năm hôn nhân và một bí mật động trời ập đến cùng lúc. Người chồng đầu ấp tay gối lại thản nhiên bế một đứa trẻ lạ, nghe nó gọi “bố” đầy thân mật. Chiếc xe Audi đen bí ẩn, cuộc điện thoại lừa đảo, và cái bụng bầu của người đàn bà nhu mì kia… từng lớp dối trá lật mở, chôn vùi không chỉ lòng tin, mà còn cả tương lai của mẹ con tôi.
Anh ta không chỉ phản bội, mà còn lợi dụng tính kế tôi từ đầu tới cuối. Sau cùng, lại muốn đẩy 2 mẹ con tôi tay trắng rời đi. Nhưng tôi không cam tâm, không khóc lóc van xin. Tôi sẽ phản công, giành lại từng mảnh vỡ hạnh phúc đã mất, và khiến kẻ phản bội phải trả giá gấp trăm lần. Thế giới này có thể sụp đổ, nhưng tôi thì không !
Mời bạn cùng thưởng thức truyện: “Căn Hộ Đối Diện: Nơi Tình Yêu Và Dối Trá Giao Nhau”
————-
Chồng tôi, Lâm Chính, mua hai căn hộ trong cùng một khu chung cư. Một căn cho tôi, một căn cho em họ anh ta. Và tôi cũng chỉ mới biết chuyện này hôm nay…
Vì lúc ra khỏi nhà, tôi nhận được một cuộc gọi lừa đảo về “kiểm tra tài sản”, nên đến đón con gái ở trường mầm non muộn hơn thường lệ. Lúc này cũng vừa lúc học sinh trường tiểu học đối diện tan học. Vừa xuống xe, ánh mắt tôi đã bị thu hút, bởi một bóng dáng quen thuộc ở cổng trường tiểu học. Lâm Chính, người đáng lẽ đang đi công tác ở Thượng Hải, lại đang bước xuống từ một chiếc Audi màu đen. Theo lý mà nói, anh ấy phải ngày mai mới về, tại sao hôm nay lại xuất hiện ở đây?
Tôi cứ tưởng anh ấy muốn tạo bất ngờ cho tôi và con gái, nhưng lại nhầm lẫn địa chỉ trường học của con. Đang định bước tới gọi, thì thấy một cậu bé mặc đồng phục chạy ra từ cổng trường, vừa gọi “Bố ơi”, vừa phấn khích lao vào lòng anh. Lâm Chính có vẻ là một người cha hiền từ, vui vẻ bế cậu bé lên, hỏi: “Con có nhớ bố không?”.
Tôi chớt lặng tại chỗ, đầu óc ong ong, xung quanh như không còn gì tồn tại. Chỉ còn lại tiếng gọi “Bố ơi” của cậu bé không ngừng văng vẳng bên tai. Tâm trí tôi trống rỗng, hoàn toàn không thể theo kịp cảnh tượng trước mắt. Chẳng lẽ Lâm Chính lại giấu tôi, có một đứa con trai đang học tiểu học sao?
Một tuần trước, con gái tan học về nhà nói với tôi rằng: nó nhìn thấy bố, đến cổng trường tiểu học đối diện đón một cậu bé, cậu bé đó còn gọi anh ấy là bố. Lúc đó, tôi hoàn toàn không để tâm, chuyến công tác lần này của Lâm Chính kéo dài gần hai tháng. Tôi chỉ nghĩ con bé nhớ bố nên nhìn nhầm người. Mãi đến lần thứ ba con bé nhắc lại thì tôi bắt đầu thấy sốt ruột, thậm chí còn nghiêm khắc trách mắng nó. Với lòng tin tôi dành cho Lâm Chính, dù có bị ghiếc chớt, tôi cũng không tin anh ấy sẽ phản bội, thậm chí là có con riêng!
Vậy mà cảnh tượng trước mắt, thật sự khiến tôi vừa áy náy vừa xấu hổ. Lâm Chính phụ lòng của tin tôi, tôi còn có lỗi với con gái hơn khi khiến nó phải chịu ấm ức!
“Mẹ ơi?” Giọng của con gái vang lên sau lưng, kéo suy nghĩ của tôi trở về hiện thực. Tôi như người rơi từ trên mây xuống, cúi đầu nhìn vào đôi mắt đầy nghi hoặc của con gái, kìm nén mọi cảm xúc hỗn loạn trong lòng, mỉm cười xoa đầu nó. Liếc mắt thấy Lâm Chính dắt cậu bé quay người, tôi theo bản năng ôm con gái lên xe, khéo léo tránh ánh mắt của hai người họ. Tôi không có dũng khí vạch trần lúc này, càng không nỡ để con gái biết được sự thật.
Mờ mịt lên xe, trên đường về nhà tôi vượt đèn đỏ hai lần, nghe vô số tiếng còi xe bên cạnh. Tôi hoàn toàn không biết mình đã lái xe về nhà như thế nào. Thế mà vừa vào đến khu chung cư, tôi kinh ngạc phát hiện, chiếc xe Lâm Chính lái lúc nãy vẫn luôn đi trước xe tôi. Nó cũng rẽ vào khu chung cư của tôi, rồi từ từ đi xuống hầm để xe của tòa nhà đối diện.
Tôi thật sự không dám tin vào mắt mình, mười năm nay tôi tin tưởng Lâm Chính bao nhiêu, thì lúc này đây, nội tâm tôi sụp đổ bấy nhiêu. Bữa tối tôi gần như không ăn được gì, sau khi ru con gái ngủ, cả đêm tôi không thể chợp mắt.
Tôi và Lâm Chính kết hôn mười năm, con gái mới vừa tròn năm tuổi. Thế mà cậu bé gọi anh ấy là bố kia, lại mặc đồng phục học sinh tiểu học, ít nhất cũng phải bảy tuổi. Nếu đó thật sự là con riêng của anh ấy, vậy chẳng phải là ngay từ khi mới cưới, anh ấy đã phản bội tôi sao? Tôi chỉ thấy ngực mình nhói đau, cổ họng dâng lên vị tanh nồng, không dám nghĩ tiếp nữa.
Công việc kinh doanh của Lâm Chính gặp trắc trở lớn, nợ nần chồng chất. Luật sư riêng của anh đã đưa ra lời khuyên chuyên môn: chúng tôi nên làm thủ tục ly hôn trước, để đảm bảo an toàn cho một phần tài sản. Chúng tôi kết hôn mười năm, cùng nhau trải qua bao thăng trầm, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Tôi không chút do dự đồng ý với cách ly hôn giả này, muốn cùng anh nắm tay nhau vượt qua khó khăn. Thế nhưng cảnh tượng ngày hôm qua, khiến tôi không khỏi suy nghĩ. Trải qua một đêm trằn trọc, tôi quyết định trước khi điều tra rõ ràng sự việc, phải trì hoãn việc Lâm Chính và tôi làm thủ tục ly hôn.
Sáng sớm hôm sau, tôi tranh thủ lúc Lâm Chính chưa về nhà, mang sổ hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn đến nhà Khúc Hiểu Di, là bạn thân của tôi. Nhờ cô ấy cất giữ giúp, tiện thể kể sơ qua cho cô ấy nghe chuyện chiều hôm qua, và cả việc chúng tôi định ly hôn giả. Hiểu Di hoàn toàn không tin, thậm chí còn nghi ngờ tôi nhìn nhầm. Không chỉ Hiểu Di không tin, mà có lẽ tất cả những ai quen biết tôi và Lâm Chính đều sẽ không tin. Lâm Chính ngoại hình bình thường, xuất thân bình thường, ưu điểm duy nhất là thật thà chất phác.
Năm đó, chính vì sự thật thà chất phác, mới khiến anh nổi bật giữa hàng loạt người theo đuổi, lọt vào mắt xanh của bố mẹ tôi. Hai người hết lời khuyên tôi từ bỏ Đoạn An Tuấn, người có ngoại hình và năng lực hơn hẳn, để chọn anh. Bởi vì, những người có ngoại hình bình thường sẽ không dễ phản bội hôn nhân.
Sau khi kết hôn, Lâm Chính đối xử với tôi rất tốt, lại rất nỗ lực cầu tiến. Trong mười năm, bằng nỗ lực chung của cả hai, chúng tôi đã gây dựng được sự nghiệp kinh doanh phát đạt. Tôi cực kỳ tin tưởng, chưa bao giờ nghĩ anh sẽ phản bội. Cho nên, trong lòng tôi vẫn còn le lói hy vọng. Hy vọng tất cả chỉ là hiểu lầm.
Thế nhưng công ty gặp khủng hoảng, việc phải ly hôn để bảo toàn tài sản, bản thân nó đã rất đáng nghi. Mọi chuyện có thể nghĩ theo hướng tốt đẹp, nhưng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Chuyện tồi tệ nhất cũng chỉ là ly hôn thật, hai người lớn đều có thể bắt đầu lại, chỉ đáng thương cho con trẻ. Người lớn có thể tái hôn, nhưng con trẻ sẽ thật sự thiếu vắng tình cảm của bố hoặc mẹ. Tôi thương con, muốn nhắm mắt cho qua. Thế nhưng bản thân là người không thể chịu đựng nổi chuyện khuất tất, căn bản không thể nuốt trôi cục tức này.
Tôi trốn ở nhà Hiểu Di cả buổi sáng, cố gắng ép mình bình tĩnh lại. Trở về nhà, chuẩn bị đối mặt với Lâm Chính.
Khi tôi nói với Lâm Chính không tìm thấy sổ hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn đâu, cảm xúc anh ấy rõ ràng trở nên kích động, bồn chồn không yên. Anh ấy nắm tay tôi, ra vẻ thâm tình:
“A San, em tìm lại kỹ càng xem. Nếu chúng ta không nhanh chóng làm thủ tục ly hôn, thì sẽ không giữ được gì đâu.”
“Nếu ly hôn phân chia tài sản, có phải thứ em có thể giữ lại được chỉ có căn nhà này không?” Tôi hỏi ngược lại.
Theo kế hoạch ban đầu, tôi sẽ từ bỏ tài sản chung của vợ chồng, chỉ yêu cầu giữ lại một phần bất động sản. Nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ, tôi mới phát hiện ra kế hoạch này có quá nhiều sơ hở. Anh ta và luật sư rõ ràng đang tính toán xem: làm thế nào để tôi ra đi tay trắng.
Sắc mặt Lâm Chính cứng đờ, ấp úng không nói nên lời. Anh ấy không cần phải nói gì nữa, câu trả lời đã quá rõ ràng. Tôi cảm thấy choáng váng, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt trở nên xa lạ vô cùng.
Hai năm gần đây, Lâm Chính luôn lấy cớ đi công tác, thường xuyên vắng nhà. Không ít người xung quanh nhắc nhở tôi, bảo tôi chú ý nhiều hơn, cẩn thận bị “cắm sừng”. Nhưng tôi rất tin tưởng vào nhân phẩm chồng mình, chưa bao giờ nghĩ anh sẽ làm ra chuyện gì có lỗi, nên hoàn toàn bỏ ngoài tai lời khuyên của mọi người. Vậy mà bây giờ, tôi thật sự bị vả mặt.
Mấy lần tôi muốn hỏi: anh ấy hôm qua ở đâu, cậu bé kia rốt cuộc là ai, mẹ của nó là ai, tại sao lại phản bội tôi! Tôi rất muốn cãi nhau một trận tơi bời, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén được. Nếu anh ấy thật sự đã lên kế hoạch lừa ly hôn, chiếm đoạt tài sản, vậy thì căn bản chẳng còn chút tình nghĩa vợ chồng nào với tôi nữa. Con gái có thể không có tình yêu thương của bố. Nhưng nếu không có tiền, có lẽ sẽ rất khó để nó lớn lên một cách khỏe mạnh và vui vẻ.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định không tự lừa dối bản thân nữa, phải điều tra rõ ràng sự thật. Bảo vệ bản thân, bảo vệ con gái, càng phải khiến Lâm Chính trả giá cho sự phản bội của mình!
————
Tôi vừa trì hoãn việc ly hôn với Lâm Chính, vừa âm thầm theo dõi hành động của anh ta. Quả nhiên chưa đến ba ngày, anh ta lại lấy cớ đi công tác, không về nhà nữa. Lần này, tôi đặc biệt chú ý đến hành tung của anh ta, đến ngày thứ tư sau khi “đi công tác”, cuối cùng cũng nhìn thấy anh ta lái chiếc Audi kia quay về tòa nhà đối diện. Đồng thời, tôi cũng bỏ ra một số tiền lớn thuê thám tử tư điều tra anh ta. Gần như cùng lúc anh ta bước vào tòa nhà đối diện, điện thoại của tôi liên tục rung lên, nhận được một loạt tin nhắn Wechat.
Mở ra xem, là ảnh chụp do thám tử gửi tới. Trong ảnh có Lâm Chính, có cậu bé tôi từng gặp, còn có một người phụ nữ trẻ đang mang thai, bụng đã khá lớn. Bức ảnh cuối cùng, chụp rõ ràng khuôn mặt của người phụ nữ đó. Nhìn thấy khuôn mặt đó, đầu óc tôi như muốn nổ tung. Người phụ nữ đối diện không cao, vì mang thai nên thân hình có phần sồ sề. Khuôn mặt tròn, ngũ quan nhạt nhòa, nhưng ánh mắt toát lên vẻ nhu mì, chân chất. Vẻ chân chất đó rất giống với Lâm Chính.
Lúc đầu khi mới gặp cô ta, tôi từng nghĩ đó là nét tương đồng giữa những người có quan hệ huyết thống. Giờ ngẫm lại, có lẽ không phải vậy. Thân phận của cô ta mà tôi biết, chính là Vương Duệ, em họ xa của Lâm Chính.
Trước khi chúng tôi kết hôn, cô em họ này đột nhiên từ quê lên thành phố tìm anh ta. Tôi và Lâm Chính đã bỏ tiền ra cho cô ta đi học bổ túc buổi tối, học kế toán. Cô ta cũng rất chăm chỉ, sau đó thi lấy được chứng chỉ hành nghề. Tôi lại nhờ vả người quen giúp cô ta, xin được một công việc kế toán ở một nhà máy thuộc doanh nghiệp nhà nước. Mấy lần gặp đồng nghiệp của cô ta, mọi người đều khen ngợi nhân phẩm và năng lực của cô. Ấn tượng của tôi về Vương Duệ luôn rất tốt. Khoảng thời gian đó, tôi thường xuyên mời cô ta đến nhà ăn cơm, tặng rất nhiều món quà nhỏ. Coi cô ta như em họ ruột của mình mà đối đãi. Sau đó, Lâm Chính nói cô ta yêu một người bạn học cùng lớp bổ túc. Không lâu sau hai người bàn chuyện kết hôn, cô ta nghỉ việc theo chồng về quê. Lúc biết tin cô ta kết hôn, tôi còn bảo Lâm Chính mừng cưới một phong bao lì xì dày. Thật nực cười, rất có thể tôi đã dùng tiền bạc và lòng tốt của mình, giúp tình địch bước lên đỉnh cao của cuộc đời.
————-