Bị ép vào cung làm công cụ sinh con cho đích tỷ, ta liền sinh ra hoàng tử, dẫm nàng dưới chân - Phần 4
Ngày thứ năm mẫu thân trở về, phụ thân len lén tiến cung. Còn ta, đã sớm chờ đợi ông từ lâu. Ta vận trang phục của Tiệp dư, ăn mặc vô cùng hoa lệ, cứ như vậy nửa dựa vào nhuyễn tháp. Phụ thân tiến vào nhìn thấy ta như thế, thần sắc rõ ràng cứng đờ. Sau đó, ho nhẹ một tiếng hóa giải xấu hổ của chính mình:
“Tiệp dư tìm ta tiến cung là vì cái gì?”
Ngày đó, mẫu thân trở về, ta nhờ người nói cho phụ thân: ta muốn gặp ông một lần. Ta vuốt cái bụng nhô lên nói:
“Phụ thân, ngươi là nam nhân sao?”
Sắc mặt ông đỏ bừng, cả người tức đến phát run:
“Ngươi tìm ta tiến cung, là để làm nhục ta?”
Ta khẽ lắc đầu:
“Phụ thân, ngươi hèn mọn ở bên Trịnh thị nhiều năm như vậy, được cái gì? Nàng cho ngươi mặt mũi sao? Ngươi ở phủ có khác gì một con chó không?”
Phụ thân giận dữ:
“Đủ rồi, nếu Tiệp dư gọi vào cung để làm nhục ta, vậy ta xin cáo từ.”
Nói xong, hắn ngẩng đầu muốn đi. Mà ta thì nhẹ giọng nói:
“Ngươi có muốn: trở thành chủ nhân phủ Quốc Công hay không ? Có muốn: để cháu ngoại của mình, trở thành hoàng thượng hay không?”
Chỉ là một câu nói, ông nhất thời dừng bước, sau đó quay đầu nhìn về phía ta. Ta nhẹ vỗ về bụng tiếp tục nói:
“Ta và phụ thân cũng giống nhau. Ngươi vì quyền lợi, có thể ở rể. Nhưng là ngươi không cam lòng, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, không phải vì để thành: người ở trên người sao?”
“Ta cũng như vậy. Ta không muốn trở thành quân cờ của Trịnh thị. Lúc ta hạ sinh, nếu như ta sinh được hoàng tử, nói không chừng ả sẽ ghiếc ta.”
“Trịnh Thư Uyển có hoàng tử bên cạnh, Trịnh thị địa vị vững chắc, ngươi về sau chớt già cũng không có cơ hội. Ngươi thật sự hy vọng, để bà ta áp ngươi cả đời sao?”
“Ta biết dã tâm của mẹ con họ, Trịnh thị không phải là hy vọng: con gái ả có một hoàng tử, có thể tranh giành vị trí đó sao?”
“Phụ thân, người không nghĩ tới: chính mình làm gia chủ? Người không muốn: thẳng lưng làm người sao?”
Sắc mặt hắn biến ảo bất định, ta không có thúc giục. Một lúc lâu sau, ông ta tựa hồ hạ quyết tâm, hỏi:
“Ngươi muốn làm cái gì?”
Chờ sau khi ông rời đi, ta thở phào nhẹ nhõm. Ta nhìn bóng người phía sau bình phong nói:
“Người suy nghĩ thế nào rồi?”
Thanh âm của ta vừa dứt, Hoàng hậu liền chậm rãi đi ra.
“Trịnh Tiệp dư để bổn cung nghe được những chuyện này, không sợ sao?”
Ta cười cười: “Cho nên, đề nghị của thần thiếp, nương nương có cân nhắc không?”
Hoàng hậu không trực tiếp trả lời:
“Chờ phụ thân ngươi thật sự làm như vậy, cũng chờ ngươi thật sự sinh hạ hoàng tử, chúng ta nói sau.”
Nói xong, hoàng hậu rời đi. Tuy rằng, hoàng hậu không trực tiếp đáp ứng ta chuyện này. Nhưng nàng không cự tuyệt, chứng tỏ đã động tâm. Mà phụ thân ta, chắn sẽ có sự lựa chọn đúng đắn, dù sao thì hắn cũng luôn vì chính mình. Ta vẫn phái người theo dõi phủ Quốc Công và phủ Kinh Triệu. Quả nhiên nửa tháng sau, có người ở phủ Kinh Triệu gõ trống, cáo trạng Trịnh thị phủ Quốc Công coi mạng người như cỏ rác. Mà người gõ trống, tuyên bố với bên ngoài: là huynh đệ đồng tộc của mẫu thân ta, kiện cáo chuyện Trịnh thị đầu độc ngoại tổ. Người nọ mang theo xương cốt đã đen, trong quan tài ngoại tổ, còn có đại phu năm đó chữa bệnh cho ngoại tổ. Mẫu thân từng nói, người đó và ngoại tổ ta, căn bản không có quan hệ nhân thân. Người này chỉ sợ chính là phụ thân an bài.
Phủ Kinh Triệu bên kia, cũng không dám chậm trễ. Dù sao, ngoại tổ ta hiện tại, không phải phụ thân của nữ nhân bán rượu bình thường. Mà là ngoại tổ của Trịnh Tiệp dư, được Hoàng thượng sủng ái nhất. Vụ án thẩm tra xử lý rất nhanh, bởi chứng cớ vô cùng xác thực. Dường như đã sớm chuẩn bị tốt, ngay cả người đầu độc cũng chủ động tự thú. Nói là chịu không nổi sự khiển trách của lương tâm, cho nên chủ động tự thú. Còn chỉ ra thời gian, địa điểm, Trịnh thị sai khiến hắn ghiếc người. Tuy nhiên, động cơ ghiếc người, từ lo lắng chuyện ngoại tổ ta kiện cáo phụ thân, điều này sẽ hủy hoại thanh danh ông. Cho nên chuyển thành: Trịnh thị ghen tị với mẫu thân, mà hại người cho hả giận. Ta đối với chuyện này, cười lạnh không thôi. Phụ thân ta thật sự là ngụy quân tử, từ đầu đến chân, có thể thu thập chứng cớ đầy đủ như vậy. Chỉ sợ, đã sớm có tâm tư này. Nói không chừng, năm đó là Trịnh thị hạ độc, hay là phụ thân ta cố ý an bài.
Chỉ ba ngày, phủ Kinh Triệu đã thẩm tra xử lý vụ án rõ ràng. Chứng cứ ghiếc người của Trịnh thị vô cùng xác thực. Nhưng bởi sau Trịnh thị, là Quốc Công phủ. Lão Quốc Công tuy rằng đã qua đời nhiều năm, nhưng còn có không ít bằng hữu. Bọn họ cùng nhau cầu xin, bà ta được miễn tội chớt, chỉ phán lưu đày. Đối với việc này, ta không bất ngờ chút nào. Dù sao, ngoại tổ chỉ là dân chúng bình thường, tuy nói hoàng tử phạm pháp cũng như thứ dân, nhưng nói cũng chỉ là nói mà thôi. Bất quá, sau này không cần ta nói, phụ thân sẽ xử lý tốt. Trên thế gian này, ngoại trừ ta cùng mẫu thân ra, e là chỉ còn ông, là không hy vọng Trịnh thị còn sống. Sau đó, phụ thân liền đổi tên phủ Quốc Công, thành phủ Chu gia. Vì lấy lòng ta, còn để cho mẫu thân quản lý sự vụ trong phủ.
Ngày Trịnh thị lưu đày, ta tìm Hoàng thượng thỉnh chỉ xuất cung. Ta cùng mẫu thân đứng trên tường thành, nhìn bà ta mang xiềng ở chân, chậm rãi ra khỏi thành.
“Mẫu thân, thù của ngoại tổ, chúng ta đã báo được một nửa rồi!”
Còn có một nửa khác, cần ta chậm rãi thu lưới. Mẫu thân rưng rưng gật đầu:
“Khổ cho con rồi!”
Trịnh thị hiển nhiên cũng nhìn thấy chúng ta, vẻ mặt bi phẫn, cả giận nói:
“Các ngươi là tiện nhân. Chờ xem, ta nhất định sẽ cho các ngươi đẹp mắt.”
Bất quá nàng vừa dứt lời, đã có nha dịch hung hăng tát một bạt tai. Sau đó, nha dịch kia cười lấy lòng. Ta nhẹ nhàng cười. Nửa tháng sau, truyền đến tin tức: lúc áp giải trên đường, Trịnh thị đột phát bệnh, chớt bất đắc kỳ tử. Khi tin tức đó truyền đến trong cung, Trịnh Thư Uyển vọt vào viện của ta, nhìn thấy liền nhào tới. Nhưng có thái giám và cung nữ ngăn cản, nàng cũng không có cách, chỉ có thể hung tợn cả giận nói:
“Tiện nhân, bổn cung nhất định sẽ ghiếc ngươi, nhất định sẽ ghiếc ngươi ”
Ta lại cười nói:
“Có phải tỷ tỷ nghĩ sai gì hay không ? Đại phu nhân chớt, cũng không liên quan đến ta, ngươi có muốn hỏi phụ thân hay không?”
Nàng nghe vậy, tức giận đến trợn mắt, hận không thể nhào tới cắn ta. Cuối cùng, vẫn là bị cung nữ thái giám lôi đi. Sau đó, ta liền đóng cửa dưỡng thai. Ngoại trừ Hoàng thượng thỉnh thoảng tới đây, những người khác ta đều không gặp. Vào tháng thứ bảy, Hoàng Hậu phái một thái y tới bắt mạch. Sau đó, ngày trong đêm nàng liền tự mình tới đây, đi theo còn có Thái Tử điện hạ sáu tuổi.
“Ngự y ban ngày có tuyệt kỹ bắt mạch. Thai nhi bảy tháng, có thể biết là nam hay nữ.”
Hoàng hậu nhìn ta nói. Sắc mặt ta không thay đổi:
“Nếu hoàng hậu nương nương đã tới, hiển nhiên trong bụng thần thiếp là tiểu hoàng tử.”
Nàng gật đầu:
“Ngươi rất thông minh, ngươi cũng rất có năng lực. Chuyện ngươi nói, bổn cung đồng ý, nhưng là…”
Nói đến đây, hoàng hậu dừng lại. Ta lại biết nàng nghĩ gì, trực tiếp mở miệng:
“Chờ tiểu hoàng tử ra đời, thần thiếp sẽ cho người biết quyết tâm của mình.”
Hoàng hậu hài lòng gật đầu, sau đó nói với tiểu thái tử:
“Hành lễ cho Trịnh Tiệp dư!”
Tiểu thái tử mập mạp, vẫn tò mò nhìn chằm chằm bụng ta. Sau khi nghe hoàng hậu nói, học bộ dáng tiểu đại nhân, khom người hành lễ với ta:
“Chào Trịnh Tiệp dư.”
Ta cười đáp lễ. Hoàng hậu đứng dậy đưa tiểu thái tử rời đi. Ngày sinh càng ngày càng gần, Hoàng thượng cũng càng thích đến cung của ta. Ta xin hoàng thượng tự tay vẽ các mẫu giày đầu hổ, ngài cũng thích thú và vẽ liên tiếp nhiều mẫu. Mà những chuyện này, đều sẽ đặc biệt tỉ mỉ, thông qua một tai mắt do Trịnh Thư Uyển an bài trong viện ta, toàn bộ truyền tới cung Vĩnh Hòa của nàng. Tai mắt này, ta đã sớm phát hiện, nhưng lại không có nói toạc ra. Có đôi khi, họ không phải là tai mắt của người khác, mà cũng có thể trở thành tai mắt của ta. Bởi vì thông qua người này, ta biết Trịnh Thư Uyển rất sốt ruột. Mấy lần cung nữ này, đều mạo hiểm vào tẩm điện của ta để một vài thứ. Đương nhiên, những thứ này không có ngoại lệ, toàn bộ bị ta đưa đến chỗ Hoàng thượng. Ta không nói cho ngài tai mắt là ai, chỉ là nói: tẩm điện phát hiện một số đồ vật, có hại đối với thai nhi.
Hoàng thượng tự mình tra, so với ta nói ra, càng có cảm giác hơn. Tai mắt rất nhanh đã bị Hoàng thượng mang đi. Ta cũng làm như không biết, an tâm dưỡng thai, mãi cho đến ngày sinh dự tính. Sáng sớm đã có triệu chứng, ta đau đến toàn thân co rút. Hoàng thượng thấy ta như thế, phá lệ cho người mời mẫu thân vào cung. Mãi cho đến chạng vạng tối, ta rốt cục cũng sinh hạ tiểu hoàng tử. Xuất huyết nhiều, thân thể suy yếu, hoàng thượng cố ý để mẫu thân trong cung một thời gian chăm sóc ta.
Ngày thứ hai sau khi tiểu hoàng tử chào đời, đã bị ta đưa đến Vị Ương cung của hoàng hậu. Lý do nói với bên ngoài của ta là: ta còn quá trẻ, không hiểu chuyện nuôi con, muốn Hoàng hậu nương nương chăm sóc nhiều hơn. Vì thế, Hoàng thượng tới gặp, ta chỉ nói một câu:
“Thái y nói: thần thiếp khó sinh, xuất huyết nhiều, là bởi trong bữa ăn có người hạ huyết khô thảo. Thần thiếp muốn Hoàng hậu nương nương hỗ trợ, che chở tiểu hoàng tử.”
Sắc mặt Hoàng thượng xanh mét, không nói gì liền rời đi. Huyết khô thảo sẽ khiến chảy mấu không ngừng. Sản phụ ăn vào, dễ dàng xuất huyết nhiều mà chớt. Trong lúc ta mang thai ai sẽ xuống tay ? Rõ ràng chính là Trịnh Thư Uyển đã lộ ra dấu vết. Ngày hôm sau, Hoàng hậu nương nương lại ôm tiểu hoàng tử đến cung của ta. Cùng đi tới, còn có Thái tử, hắn vui mừng trêu đùa tiểu hoàng tử.
“Đây là cam đoan của ngươi?” Hoàng hậu nhìn ta hỏi.
Ta gật đầu:
“Có Hoàng hậu nương nương nuôi nấng, thần thiếp rất yên tâm. Tiểu hoàng tử dưới sự giáo dục của người và Thái tử, tất nhiên sẽ trở thành phụ tá đắc lực của Thái tử.”
Giao dịch giữa ta và hoàng hậu, chính là để hoàng hậu giúp ta một tay, diệt trừ phụ thân ta. Lợi thế chính là, ta cùng tiểu hoàng tử trở thành người của nàng. Hoàng hậu ngay từ đầu không đồng ý. Nhưng ngày đó, nàng trốn ở phía sau bình phong, chính tai cũng nghe được: phụ thân thật sự có ý nhúng chàm ngôi vị hoàng đế. Điều này sẽ xúc phạm đến hoàng hậu, nên nàng đã đồng ý. Hôm nay ta làm như vậy, là cho hoàng hậu một viên thuốc an thần. Ta cùng tiểu hoàng tử, vĩnh viễn sẽ không trở thành kẻ địch của nàng. Ta cũng sẽ đối với nàng, như sai đâu đánh đó. Hoàng hậu nhìn thoáng qua Thái tử vui mừng, sau đó gật đầu:
“Thành ý của ngươi, bổn cung cảm nhận được. Bổn cung sẽ nói được làm được. Còn nữa, người có thể đến thăm tiểu hoàng tử bất cứ lúc nào…”
Nói xong hoàng hậu đứng dậy chuẩn bị rời đi, chỉ là trong nháy mắt, đi ra cửa nàng lại mở miệng:
“Chuyện Huyết khô thảo…”
Ta cười nói:
“Huyết khô thảo, đúng là do Trịnh Thư Uyển chuẩn bị. Nàng ta vì báo thù cho Trịnh thị, là do phủ Quốc Công chuẩn bị, muốn kéo phụ thân cùng xuống nước. Lúc ấy, thần thiếp đã phát hiện, nhưng vẫn ăn một chút…”
Hoàng hậu lại mở miệng:
“Ngươi không sợ: bổn cung ghiếc tiểu hoàng tử, và ghiếc ngươi sao?”
“Không sợ ! Nếu Hoàng hậu nương nương ghiếc thần thiếp, cũng sẽ có thần thiếp thứ hai. Vĩnh viễn ghiếc không hết. Mà Hoàng thượng bây giờ, xuân thu cường thịnh, quay đầu cũng sẽ có hoàng tử thứ ba, hoàng tử thứ tư. Hoàng hậu nương nương cũng ghiếc không hết. Thay vì như vậy, không bằng gia tăng đồng minh. Có thần thiếp cùng tiểu hoàng tử ủng hộ, địa vị Hoàng hậu và Thái tử, chắc chắn sẽ vững chắc.”
“Thần thiếp và tiểu hoàng tử, căn bản không uy hiếp được người. Bởi phụ thân thần thiếp sắp phải chịu tội, thần thiếp không có chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào Hoàng hậu nương nương thôi.”
Nàng nghe vậy, không nói gì nữa, trực tiếp rời đi. Hoàng thượng xử lý rất nhanh. Chứng cứ Trịnh Thư Uyển đầu độc ta, vô cùng xác thực, trực tiếp bị tống vào lãnh cung. Về sự kiện Huyết khô thảo, tuy rằng phụ thân không biết, nhưng đúng là do người của ông chuẩn bị, Hoàng thượng cũng phát hỏa. Hoàng hậu cũng an bài người, đồng thời phát lực trên triều đình, lấy ra các loại chứng cứ phụ thân ta nhận hối lộ. Hoàng thượng tức giận, trực tiếp tước quan, phán lưu đày. Về phần mẫu thân, vì chiếu cố ta có công, để ở lại kinh thành.
Ngày phụ thân rời kinh, ta và mẫu thân lần nữa đứng ở trên thành lâu. Mẫu thân nước mắt rơi như mưa, nói hết lần này đến lần khác:
“Nữ nhi bất hiếu, nữ nhi bất hiếu…”
Nhìn phụ thân tập tễnh đi tới, trong lòng ta vui sướng. So với một đao kết liễu, còn không bằng để hắn vĩnh viễn chịu khổ đến chớt
Mẫu thân nhìn ta nói: “Mẫu thân phụ lòng con, để cho mẫu tử các con chia lìa!”
Ta ôm lấy người: “Kết quả bây giờ, là kết quả tốt nhất. Mẫu tử chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt. Con và nhi tử cũng có thể thường xuyên gặp mặt. Tiểu hoàng tử có hoàng hậu nương nương che chở, con ngược lại càng thêm an tâm một chút…”
Mẫu thân gật đầu: “Chỉ cần người một nhà bình an là tốt rồi…”
Có một câu ta chưa nói, đó chính là: sự kiện Huyết khô thảo, không chỉ vì kéo Trịnh Thư Uyển cùng phụ thân ta xuống ngựa, cũng là một khâu ta tính kế Hoàng thượng. Hắn đã hứa sẽ bảo vệ tốt cho ta và đứa bé. Bây giờ, ta thiếu chút nữa bị chớt, đứa bé cũng giao cho Hoàng hậu nuôi nấng. Phần áy náy này, sẽ làm cho nửa đời sau của ta sống rất tốt, rất tốt…
———–
HOÀN VĂN
Một đời Diệp Nhu, từ thân phận thấp kém, bị đưa vào cung làm công cụ sinh con cho tỷ tỷ. Đến vinh sủng làm mẫu phi hoàng tử. Ai nói thứ nữ không thể lật trời? Ai nói thân nữ nhi chỉ biết rơi lệ trong đêm? Nàng cười dưới ánh đao, khóc trong lòng người, từng bước giẫm lên kẻ thù để ngẩng đầu giữa chốn cung đình.