Bảy năm để yêu lại từ đầu - Phần 6
Ồ, Chu Hạ Trần có bạn gái rồi sao? Anh nheo mắt lại để nhìn kỹ hơn. Nhưng giây tiếp theo, anh cảm thấy như sét đánh giữa trời quang. Người phụ nữ đang tựa vào lòng Chu Hạ Trần chính là Giang Du, cô ấy xõa mái tóc đen dày, nụ cười tươi tắn, hôn nhẹ lên má anh ta, và trên người cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi nam. Tiểu Kiệt nhận thấy biểu cảm kỳ lạ của Tạ Kỳ, cô liền ghé lại nhìn vào điện thoại của anh và reo lên phấn khích:
“Wow, chị Giang Du đã có bạn trai mới rồi sao?”
Giọng cô ta tràn đầy phấn khởi chưa từng có, nhưng lông mày của Tạ Kỳ lại nhíu chặt
“Em còn tưởng rằng sau khi chia tay, chị ấy sẽ không yêu ai trong một, hai năm. Không ngờ lại nhanh chóng tìm được bạn trai mới như vậy. Có vẻ như chị ấy đối với anh…”
Anh cắt ngang lời cô: “Đừng đoán bừa. Chắc chắn cô ấy làm vậy để chọc tức anh.”
“Chắc không? Họ còn hôn nhau mà.”
Lúc đó, nhà hàng thông báo đã có chỗ. Tiểu Kiệt kéo tay anh đứng dậy:
“Đi thôi anh Tạ Kỳ, đến lượt chúng ta rồi.”
Nhưng sắc mặt của Tạ Kỳ không hề tốt, sự bực bội trong anh lên đến đỉnh điểm.
“Không, anh phải đi hỏi cho rõ ràng. Tiểu Kiệt, em cứ ăn trước đi, khi nào anh hỏi xong sẽ quay lại.”
Anh đã lâu rồi không đến tìm Giang Du. Xe lao vun vút trên đường. Một tay anh nhắn tin cho Giang Du.
“Em với cậu ta là sao?”
Nhưng ngay khi tin nhắn vừa được gửi đi, một dấu chấm than đỏ chói mắt xuất hiện bên cạnh.
“Chớt tiệt !”
Anh đập mạnh tay xuống vô lăng. Vội vàng chạy lên tầng mười của căn hộ, anh gõ cửa đến mức tay đau nhức, nhưng Giang Du vẫn không mở cửa. Gõ cửa suốt một lúc lâu mà không có ai trả lời, hai cảnh sát xuất hiện. Không nói lời nào, cảnh sát khống chế anh dưới sàn nhà:
“Anh bị nghi ngờ có hành vi quấy rối bất hợp pháp.”
“Các anh có nhầm lẫn gì không? Bạn gái của tôi sống ở đây mà!”
Nhưng khi cửa mở ra, người bước ra lại là một phụ nữ lạ mặt:
“Cảnh sát ơi, các anh đừng nghe anh ta nói bậy. Tôi mới chuyển đến đây không lâu, tôi không quen biết gì anh ta cả.”
Tạ Kỳ sững sờ, anh cố nhìn vào bên trong, nhưng tất cả đồ đạc trong nhà đều xa lạ với anh. Giang Du đã chuyển đi… Anh quỵ xuống sàn, hai chân không còn sức lực. Anh đã trải qua cả đêm ở đồn cảnh sát. Anh không thể tin được những bức ảnh kia là thật. Cảnh sát trực ban nhìn với ánh mắt hài hước, nghĩ rằng anh khóc như vậy vì bị phản bội. Nhưng sau khi nghe lời phàn nàn không biết xả vào đâu của Tạ Kỳ, một cảnh sát trẻ nói:
“Đứng ở góc độ cảnh sát, tôi chỉ có thể khuyên anh nên lý trí hơn. Còn đứng ở góc độ đàn ông, tôi phải nói rằng, anh xứng đáng nhận điều này.”
—–
Thứ Hai, khi đi làm, Tạ Kỳ trông vô cùng phờ phạc. Các đồng nghiệp nhìn thấy anh liền hỏi:
“Tối qua anh ngủ không ngon à? Sao quầng thâm mắt nặng vậy?”
Anh cười gượng: “Ha ha, tối qua thức khuya chơi game thôi.”
Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc tan làm, anh nghe thấy các đồng nghiệp xung quanh đang xì xào.
“Trời ơi, bạn gái của sếp đến rồi.”
“Thật hả? Sếp có bạn gái rồi sao?!”
“Có chứ, cậu không thấy ảnh anh ấy đăng với bạn gái trên WeChat à?”
“Cấp bậc thấp như tôi, làm sao có thể kết bạn với sếp trên WeChat được, để tôi xem nào.”
“Đẹp thật đấy, cô ấy có đôi mắt đẹp quá. Này, anh Tạ Kỳ, anh có muốn xem không?”
Tim Tạ Kỳ đau nhói vô cùng: “Không, chắc không phải thật đâu.”
Anh vẫn còn chút hy vọng cuối cùng. Biết đâu, Giang Du đến đây là để tìm anh. Cũng không phải là không có khả năng này.
Nghĩ vậy, Tạ Kỳ cố lấy lại tinh thần, dọn dẹp đồ đạc và bước ra khỏi văn phòng. Giang Du đang đứng ở hành lang. Tuy nhiên, cô và chiếc váy của mình không hề dừng lại. Cô bước thẳng về phía Chu Hạ Trần phía sau anh. Tạ Kỳ siết chặt nắm đấm. Người cô ấy đến tìm đáng lẽ phải là anh. Chu Hạ Trần có tư cách gì chứ ? Anh như một tên trộm, thậm chí không dám đối đầu trực tiếp với Chu Hạ Trần trong công ty, chỉ biết lẽo đẽo theo sau họ.
Giang Du khoác tay Chu Hạ Trần, ánh mắt cô ấy rạng rỡ, nói gì đó với anh ta. Chỉ đến khi họ đi đến bãi đậu xe, Tạ Kỳ mới gọi tên cô: “Giang Du…”
Cô quay đầu lại nhìn anh, nụ cười biến mất, ánh mắt lạnh lùng:
“Anh theo bọn tôi có chuyện gì à?”
Tạ Kỳ cay đắng: “Sao em không nói với anh rằng: em đang hẹn hò với cậu ta?”
Giang Du cười khẩy.
“Anh là ai chứ? Tôi hẹn hò với ai phải báo cáo cho anh à?”
“Giang Du, xin lỗi, anh không biết em lại giận đến vậy…”
Nhưng Giang Du chẳng thèm nghe, cô lên xe. Chu Hạ Trần nhìn anh với ánh mắt như đang cười nhạo. Lúc đó, anh chẳng nói nên lời. Lần đầu tiên anh dẫn Giang Du đi gặp Chu Hạ Trần, anh đã nhận thấy ánh mắt Giang Du dành cho Chu Hạ Trần khác với mọi người, lúc đó anh mơ hồ cảm thấy lo sợ. Vì thế, anh cố hết sức mô tả Chu Hạ Trần như một kẻ trăng hoa, vì Giang Du rất ghét những người đàn ông không rõ ràng trong tình cảm. Nhưng bây giờ… Anh tự đánh mình hai cái tát. Chính anh mới là người không rõ ràng trong chuyện tình cảm.
Khi trở về nhà, anh phát hiện Tiểu Kiệt không biết từ lúc nào đã đến nhà mình.
“Đây là dép của Giang Du, em đừng đi dép của cô ấy.”
Tiểu Kiệt rụt rè nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì,” Tạ Kỳ bực bội ném chiếc cặp lên ghế sofa
“Nói với em chuyện này, bệnh tình của em đã khá hơn rồi, từ giờ đừng ở nhà anh nữa. Những tâm nguyện của em anh đã giúp thực hiện rồi. Em nhanh chóng dọn về nhà mình đi.”
Mắt Tiểu Kiệt đỏ hoe. Tạ Kỳ nhận ra giọng mình có chút khó nghe.
“Xin lỗi, anh… anh chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi. Em cứ về phòng đi.”
Anh uống hết mấy chai bia, cố gắng dùng cồn để làm tê liệt bản thân. Tạ Kỳ chuẩn bị đi tắm, khi đi ngang qua phòng của Tiểu Kiệt, anh định hỏi cô đã thu dọn hành lý xong chưa, nhưng vô tình nghe thấy cô đang nói chuyện điện thoại với bạn. Anh dừng lại.
“Phải làm sao đây? Giờ anh ấy lại muốn đuổi mình ra ngoài, mình hối hận vì đã nói tình trạng bệnh của mình tốt lên rồi.”
“Vậy thì cứ nói là ung thư dạ dày của cậu lại tái phát, khóc lóc thêm lần nữa trước mặt anh ta, diễn lại từ đầu. Không phải là sẽ lại nắm chắc anh ta trong tay sao?”
Tiểu Kiệt vừa đáp “Được thôi.”
Phía sau bỗng vang lên tiếng động lớn, cửa bị đẩy mạnh ra. Khi quay đầu lại thấy Tạ Kỳ đứng ở cửa, đầu óc cô lập tức trống rỗng.
“Vậy là, cái chuyện em bị ung thư dạ dày chỉ là lừa anh? Em diễn với anh suốt thời gian qua sao?”
Tiểu Kiệt cố giả vờ không hiểu: “Không phải đâu anh Tạ Kỳ, anh nghe em giải thích…”
Tạ Kỳ lập tức đuổi cô ra ngoài:
“Em khiến anh cảm thấy mình như một trò cười! Cút đi, anh không muốn nhìn thấy em nữa!”
Mười phút sau, chiếc vali đựng quần áo của cô bị ném ra ngoài.
“Cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Và nếu như em không bị ung thư dạ dày thật, thì anh hy vọng nó sẽ trở thành sự thật.”
Tiểu Kiệt gõ cửa suốt nửa giờ, cô cảm thấy nước mắt mình sắp khô cạn. Tiếng gõ cửa làm hàng xóm bên cạnh cũng bị đánh thức, nhưng Tạ Kỳ vẫn không ra. Cô cố gắng cầu xin sự giúp đỡ từ cặp đôi hàng xóm:
“Tôi là bạn gái của anh ấy, chúng tôi cãi nhau và anh ấy đã đuổi tôi ra ngoài.”
Người đàn ông nói:
“Không phải chứ, tôi nhớ bạn gái của cậu thanh niên bên cạnh không phải là cô đâu, hình như còn xinh hơn cô nhiều mà.”
Người phụ nữ liếc mắt nhìn Tiểu Kiệt, nhớ lại lần trước khi nghe thấy tiếng cãi vã từ căn hộ bên cạnh, cô đã dán tai vào cửa nghe một lúc.
“Cô là kẻ thứ ba đúng không? Còn dám nhờ chúng tôi giúp cô gõ cửa sao? Cẩn thận tôi quay video lại rồi đăng lên mạng đấy.”
Tiểu Kiệt cảm thấy mặt nóng bừng vì xấu hổ. Cô lầm lũi kéo vali rời đi.
——
Tạ Kỳ những ngày gần đây đi làm mà hồn như treo ngược cành cây. Cuối cùng, anh chủ động xin nghỉ việc, trong lòng anh đã căm ghét Chu Hạ Trần đến cực điểm. Tự nhiên, anh cũng không muốn tiếp tục làm việc dưới trướng của anh ta nữa.
Lại là một đêm muộn, Tạ Kỳ lật xem những bức ảnh chụp chung với Giang Du trong album điện thoại, càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, càng nghĩ càng đau khổ. Anh lái xe vọt đến nhà Chu Hạ Trần. Xuống xe, anh cũng chẳng thèm che ô, cứ thế lao vào màn mưa xối xả.
Lúc này, Chu Hạ Trần nhận được thông báo từ điện thoại. Hệ thống camera thông minh của biệt thự nhận diện có người đứng ngoài cổng. Anh liếc nhìn Giang Du đang say ngủ bên cạnh. Anh mở ứng dụng camera và xem đoạn video trực tiếp. Bên ngoài là cơn mưa như trút nước, một người đàn ông ướt sũng đứng ở cửa. Chính là Tạ Kỳ, anh ta điên cuồng bấm chuông.
“Giang Du? Em có ở trong đó không?”
“Chiều hôm đó em vội vã bỏ đi, ra ngoài nói chuyện với anh được không? Anh biết là em đang cố tình chọc tức anh, anh xin lỗi, được không?”
Tạ Kỳ vuốt mái tóc ướt sũng ra sau, trông cực kỳ thảm hại.
“Chu Hạ Trần, mày ra đây nói rõ ràng đi. Tao đã tin mày mới nhờ mày chăm sóc Giang Du, mày đánh tao để giúp cô ấy xả giận thì không sao, nhưng cướp người yêu của tao là sao?”
Chu Hạ Trần nhìn người trong video với ánh mắt lạnh lùng. Thật sự là dai như đỉa. Anh đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Anh gọi một cuộc điện thoại. Chẳng mấy chốc, bảo vệ đã đến và đưa Tạ Kỳ đi. Vì Tạ Kỳ từng đến đây tìm Chu Hạ Trần trước đó, nên bảo vệ biết anh là bạn của Chu Hạ Trần, và đã để anh ta vào. Nhưng không ngờ, người bạn của tổng giám đốc lại đến giữa đêm khuya để gây rối. Người không biết chuyện còn tưởng rằng: tổng giám đốc đã cướp bạn gái của anh ta.
Trong khi lo lắng cho công việc của mình, bảo vệ cũng thầm nghĩ thật đáng ngạc nhiên, khi một người như tổng giám đốc lại chơi với kẻ không ra gì như vậy. Bảo vệ nói:
“Anh bạn, anh có gây chuyện đến sáng cũng vô ích thôi, mau về đi. Nếu không về, chúng tôi sẽ phải báo cảnh sát đấy.”
Tạ Kỳ rời đi. Anh lang thang vô định trên đường. Đi qua khu trung tâm nhộn nhịp, nơi những màn hình LED lớn gắn trên các tòa nhà sang trọng đang chiếu nội dung, rất nhiều người đang tụ tập để xem. Anh cũng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt anh lập tức trắng bệch.
“Chúc mừng anh Chu Hạ Trần và cô Giang Du đã đính hôn. Chúc hai người trăm năm hòa hợp, cùng nhau đến bạc đầu.”
Thông báo trên màn hình lớn, rằng ngày mai sẽ diễn ra tiệc đính hôn của cặp đôi này.
“Wow, họ thật xứng đôi, nam thanh nữ tú.”
“Chu Hạ Trần là nhị thiếu gia của tập đoàn Chu Thị. Trời ạ, lại thêm một anh đẹp trai kết hôn sớm, hu hu.”
“Nghe nói họ là thanh mai trúc mã, hai người lớn lên cùng nhau đấy.”
Có người chụp lại. Dưới màn hình lớn, có một người đàn ông thất hồn lạc lối đứng dưới mưa. Không che ô, khóc nức nở, trông chẳng khác gì một tên hề.
——
Mùa hè đầu tiên Chu Hạ Trần vào đại học, cũng là mùa hè Giang Du vừa thi đại học xong. Anh đã lên kế hoạch đưa Giang Tiểu Du đến Tân Cương, nơi mà cô hằng mong ước. Nhưng trước khi kịp khởi hành, anh nhận được tin nhắn từ cô.
“Anh à, em có bạn trai rồi, số này em không dùng nữa.”
Anh hủy vé tàu đã đặt sẵn để đến tìm cô. Anh không muốn thừa nhận, nhưng phải thừa nhận rằng, cô thực sự đã coi anh là anh trai. Còn anh, lại có những tình cảm không nên có với cô.
Lần tiếp theo gặp cô, là trong một buổi tụ họp không quan trọng, cô trông không khác gì so với những gì anh đã tưởng tượng, xinh đẹp rạng ngời. Khi nhìn thấy cô, anh thực sự vui mừng khôn xiết, chỉ muốn ôm lấy cô ngay lập tức. Nhưng bên cạnh cô lại có một người vô cùng chướng mắt. Lần đầu tiên anh cảm thấy ghét Tạ Kỳ đến vậy. Ghét đến mức chỉ mong anh ta biến mất khỏi thế giới này. Nhưng điều đó là vô ích, họ đã ở bên nhau rồi. Ngược lại, anh trở thành người ngoài cuộc. Vì thế, anh chỉ còn cách tỏ ra lạnh lùng. Sợ rằng nếu nhận lại cô, anh sẽ không kìm được mà vượt qua ranh giới, quấy rầy cô. Điều đó chỉ làm cô thêm phiền phức.
May mắn thay, trời đã cho anh một cơ hội. Tạ Kỳ không phải là người phù hợp với cô. Anh phẫn nộ trước sự giả vờ ngu ngốc của Tạ Kỳ, nhưng cũng biết ơn, vì điều đó đã cho anh một cơ hội để yêu cô một cách chính đáng. Có vẻ như điều ước năm mới mà anh đã lặp đi lặp lại trong bảy năm qua, cuối cùng cũng có tác dụng. Anh cuối cùng cũng có thể nói với cô rằng. Thực ra anh đã yêu cô đến mê muội như thế nào. Nghĩ đến điều này, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
“Có ai đến à?” Giang Du buồn ngủ hỏi.
“Không có ai đâu, em cứ yên tâm ngủ đi.”
“Cảm ơn trời đất, ngoài kia mưa to quá.” Cô rúc vào lòng anh, cọ vào cổ anh, “Cho em chạm vào cơ bụng để em yên tâm nhé.”
Chu Hạ Trần chẳng còn cách nào với cô. Anh nắm lấy tay cô, nói khẽ vào tai:
“Ngày mai chúng ta đính hôn, em có muốn giữ chút sức lực không?”
Bàn tay Giang Du lập tức ngoan ngoãn dừng lại. Mưa bên ngoài vẫn chưa dứt, nhưng trong vòng tay anh, cô cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết. Cứ để mưa rơi, sau cơn mưa, ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp.
———–
HOÀN VĂN
“Như một cơn mưa rào bất chợt, Tạ Kỳ đến rồi đi, để lại trong lòng Giang Du một khoảng trống khó lấp đầy. Nhưng rồi, ánh nắng lại tìm về, sưởi ấm trái tim cô bằng sự dịu dàng của Chu Hạ Trần. Anh đã dành cả thanh xuân để chờ đợi Giang Du, từ một người anh trai trở thành người yêu, một sự kiên trì đáng ngưỡng mộ. Tình yêu không đến muộn, chỉ là đôi khi, ta phải lạc lối đủ lâu, mới nhận ra rằng: người luôn ở bên cạnh, chưa bao giờ rời xa.”