Bảy năm để yêu lại từ đầu - Phần 5
Lúc ở nhà Giang Du, anh xử lý không đúng. Anh chỉ lo nghĩ đến việc Tiểu Kiệt bị ung thư và không thể chịu cú sốc. Nhưng lại quên mất rằng Giang Du cũng bị thương ở cằm. Một cô gái coi trọng khuôn mặt mình là điều hoàn toàn bình thường. Chỉ có điều dạo gần đây anh cứ suy nghĩ lệch lạc về chuyện bệnh tật của Tiểu Kiệt. Chỗ bị đánh trên mặt vẫn còn đau âm ỉ. Nghĩ đến đó, anh vò đầu đầy phiền não. Thôi, cứ để mọi chuyện lắng xuống đã. Đợi cô ấy hết giận, sau đó anh sẽ mua một món quà đắt tiền để dỗ dành. Chắc không có vấn đề gì lớn đâu.
— một góc ngoài lề cho Giang Du —
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với tâm trạng khoan khoái chưa từng có. Kéo rèm cửa ra, bầu trời xa xăm đã bắt đầu ửng sáng. Nhờ có Chu Hạ Trần, tôi sẽ nhớ mãi sinh nhật tuổi 25 của mình vẫn có những khoảnh khắc thật vui vẻ. Tối qua, anh ở lại với tôi, trò chuyện và an ủi. Đến khuya, tôi dần buồn ngủ và không hay biết đã tựa vào ghế sofa mà ngủ thiếp đi. Nhưng khi tỉnh dậy, tôi đã ở trên giường.
Phòng khách yên tĩnh. Anh vẫn nằm trên chiếc sofa của tôi, chân dài hơi co lại, một tay đặt trên trán. Anh yên lặng như một ngôi sao tĩnh mịch. Tôi vội vàng vào phòng lấy một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người anh. Tôi lẻn vào bếp và chuẩn bị nấu hai bát mì. Vừa cho mì vào nồi, giọng nói của Chu Hạ Trần vang lên từ phía sau.
“Giỏi nhỉ, giờ cũng biết nấu mì rồi.”
Tôi quay lại, thấy anh tựa người vào khung cửa, cười đầy dịu dàng.
“Bình thường thôi, đứng thứ ba thế giới.” Tôi cũng cười, “Nhưng em không đảm bảo là nó ngon.”
Ngày trước khi tôi còn ở nhà anh, mỗi cuối tuần, Chu Hạ Trần đều là người nấu bữa sáng, thường là mì. Còn tôi chỉ cần ngồi đợi ở phòng khách đến khi anh nấu xong.
“Đúng rồi, vài ngày nữa em định chuyển nhà, anh có gợi ý nơi nào không?”
“Có chứ,” anh bước đến bên cạnh tôi, “chỉ là xem em có thích hay không thôi.”
Căn hộ tôi đang ở hiện tại là do tôi và Tạ Kỳ cùng thuê khi tốt nghiệp. Tạ Kỳ lúc đó đề nghị ở chung, nhưng tôi không đồng ý, vì lúc đó chúng tôi mới hẹn hò được nửa năm. Cuối cùng, anh ấy ở tầng bảy, tôi ở tầng mười. Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy ở cùng một tòa nhà với anh làm tôi cực kỳ khó chịu. Tôi đã chặn và xóa tất cả các phương thức liên lạc với Tạ Kỳ. Với sự giúp đỡ của Chu Hạ Trần, tôi nhanh chóng chuyển ra khỏi căn hộ đó. Anh ta và “Tiểu Kiệt” của anh, nên bị giam giữ cùng nhau cả đời, đừng làm phiền ai khác.
Tìm được một ngôi nhà ưng ý không phải là chuyện dễ. Chu Hạ Trần đề nghị tôi tạm thời ở nhà anh, tôi hơi do dự:
“Ở nhà anh có phiền không?”
Dù sao thì bây giờ chúng tôi đều đã lớn, chắc chắn anh ấy cũng có cuộc sống riêng. Tôi cũng không muốn trở thành kẻ không biết ý tứ. Anh cười và nói:
“Em ở nhà anh suốt mười năm không thấy phiền. Giờ chỉ tạm ở đến khi tìm được nhà, mà đã bắt đầu lo chuyện có phiền hay không rồi à?”
“Được thôi, vậy em sẽ tạm sống nhờ nhà anh.” Tôi không từ chối nữa.
Hành lý của tôi khá nhiều, ban đầu tôi lo nhà anh sẽ không đủ chỗ, nhưng khi đến nơi, tôi mới nhận ra mình lo thừa. Nhà anh nằm ở một khu biệt thự yên tĩnh ngay trung tâm thành phố, thêm một người ở hoàn toàn không thành vấn đề. Trước khi tôi đến, anh đã dọn dẹp một phòng, chuẩn bị bộ chăn ga mới, mọi thứ đều rất chu đáo. Anh còn giúp tôi sắp xếp gọn gàng tất cả những thứ lộn xộn. Cuối cùng, anh đưa cho tôi hai chiếc chìa khóa. Một chìa là của cửa chính, và một chìa là của phòng tôi.
Càng ngày tôi càng tin rằng chia tay Tạ Kỳ là một điều đúng đắn. Cô em thanh mai trúc mã của anh ta đã làm loạn đúng lúc, nếu không, tôi sẽ không thể sớm nhận ra bộ mặt thật của anh ấy. Tôi đã từ chức. Đương nhiên, đây không phải là hành động bốc đồng mà là do tôi đã có kế hoạch nhảy việc từ trước. Sau khi từ chức, Chu Hạ Trần lái xe đưa tôi đi du lịch tự lái đến một thành phố khác. Tâm trạng của tôi, vốn đã bị bóp nghẹt như một tờ giấy nhàu, cũng dần được giãn ra nhờ những cảnh đẹp trên đường.
———
Tối hôm đó khi trở về, tôi đến tìm cô bạn thân của mình, người đang làm nghệ sĩ ca hát tại một quán bar. Tôi ngồi ở ghế VIP uống rượu, còn cô ấy trên sân khấu đặc biệt hát tặng tôi bài “Chia Tay Vui Vẻ.”
Khi hát xong, cô ấy quay lại ngồi cùng tôi:
“Đàn ông ấy mà, khắp nơi đều có, không cần tiếc một gã như Tạ Kỳ.”
Mỗi lần chửi một câu, chúng tôi lại uống một ly. Rất nhanh, tôi không còn đủ sức uống tiếp:
“Không uống nữa, không uống nữa, uống nữa chắc mình sẽ nôn mất.”
Cô ấy nói:
“Chậc chậc, mình còn định chửi hắn thêm vài câu nữa mà, nhưng thôi, để mình đưa cậu về.”
Nói xong, cô ấy định dìu tôi. Nhưng lúc này, điện thoại tôi đổ chuông. Cô ấy cầm lên nhìn và nói:
“Anh trai à? Để mình nghe máy giúp cậu.”
Tôi không biết cô ấy đã nói gì với anh ấy, nhưng chẳng bao lâu sau Chu Hạ Trần đã đến. Khi xuống xe, vì ngại nên tôi không muốn anh bế, loạng choạng bước về phía cửa nhà. Nhưng ngay khi cửa thang máy vừa mở, tôi bất ngờ bị anh bế lên và đặt xuống chiếc sofa mềm mại. Tôi nắm lấy cánh tay anh:
“Này, đàn ông các anh có phải ai cũng thích có một ’em gái mưa” không?”
Anh ngồi xổm xuống bên cạnh, cởi giày cho tôi: “Em say rồi.”
“Em không say, Chu Hạ Trần. Nếu anh say thì em cũng sẽ không say. Anh nói đi, có phải anh cũng có nhiều em gái mưa bên ngoài không? Hay là em cũng chỉ là một ’em gái mưa” của anh?”
Tôi cũng không biết mình đang nói gì. Nếu là bình thường, tôi sẽ không bao giờ nói những điều này.
“Em còn nghĩ đến Tạ Kỳ à?”
“Em không nghĩ đến anh ta, chỉ là đột nhiên nhớ ra điều này thôi.”
Ánh mắt anh tràn ngập cảm xúc: “Em thực sự nghĩ anh coi em là em gái à?”
“Không phải sao?”
Không gian trở nên tĩnh lặng trong một khoảng thời gian dài. Chu Hạ Trần cúi xuống nhìn tôi:
“Em đã hỏi rằng: đàn ông có phải đều thích có một em gái mưa. Vậy thì anh có thể trả lời em rằng,”
Anh nhìn sâu vào mắt tôi, “Không. Anh chưa bao giờ muốn làm anh trai của em, dù là trước đây hay sau này.”
Tôi không biết phải nói gì. Nhưng ánh mắt anh đầy áp lực và điên cuồng, khiến tôi nghĩ rằng lúc này, tôi nên hôn anh. Và tôi đã làm vậy. Tôi ghé môi hôn nhẹ lên khóe môi anh.
“Vậy Chu Hạ Trần, anh muốn làm gì của em?”
Anh ngây người trong giây lát, hầu kết anh khẽ nhấp nhô. Khi tôi nhận ra, anh đã đẩy tôi ngã xuống sofa, đè lên vai tôi. Khi tôi gần như không thở nổi, anh hơi rời ra một chút, cằm chạm vào mũi tôi:
“Em hôn anh, chẳng phải đã nói rõ rồi sao?”
—–
Sáng thức dậy, đầu tôi nặng trĩu, hơi choáng váng. Tôi xoay người định ngủ tiếp, nhưng bất ngờ chạm phải… lồng ngực của Chu Hạ Trần. Anh nằm nghiêng, đối diện với tôi, xương quai xanh và cơ ngực hiện rõ. Nhịp tim tôi không khỏi tăng lên. Chớt tiệt, hôm qua…
Những hình ảnh tôi và anh hôn nhau chậm rãi hiện ra trong đầu. Đầu tiên là ở sofa, tôi bị anh hôn đến mức choáng váng, sau đó anh bế tôi vào giường và tiếp tục hôn. Trời ơi, chẳng lẽ đây là giấc mơ của tôi? Tôi đứng dậy, đi ra phòng khách và rót một cốc nước lọc. Sờ mặt mình, cảm thấy rất sạch sẽ. Anh thậm chí đã giúp tôi tẩy trang. Một đôi cánh tay rắn chắc vòng quanh eo tôi từ phía sau, Chu Hạ Trần ôm tôi và nói với giọng lười biếng:
“Dậy rồi à?”
“Ừ, đầu hơi đau.”
Ánh nắng bên ngoài thật dịu dàng, gió nhẹ lướt qua làm rèm cửa rung nhẹ, nhưng tim tôi thì đập loạn xạ.
“Ngồi đây với anh nào.”
Anh kéo tôi ngồi xuống giữa hai chân anh, để tôi dựa vào lồng ngực. Ngón tay anh nhịp nhàng xoa bóp hai bên thái dương của tôi. Mùi trầm hương nhẹ nhàng từ cơ thể anh bao quanh tôi.
“Đỡ hơn chưa?”
“Ừ, dễ chịu hơn nhiều.”
Sau khi rửa mặt xong, tôi và anh ra ngoài ăn sáng. Tôi giả vờ hỏi một cách vô tư:
“Này, hôm qua chúng ta có phải là đã… làm gì không?”
Anh nhướng mày: “Đã làm gì cơ?”
“Thì làm gì đó ấy.”
Anh cười ranh mãnh, kéo tôi vào lòng: “Anh không nhớ. Em có muốn diễn lại không?”
Anh khẽ “chậc” một tiếng, kéo tôi vào lòng và hôn tôi khá lâu, rồi nói:
“Hôm qua là em chủ động, bây giờ hối hận có phải hơi muộn rồi không?”
“Em chủ động sao?”
Anh cười: “Anh lẽ ra nên quay lại mọi chuyện hôm qua, để em không chối cãi được như bây giờ.”
“Em đâu có hối hận, chỉ muốn xác nhận thôi mà.”
“Chúng ta đã hôn nhau, nhưng chưa làm gì cả. Anh không thích lợi dụng lúc người khác say.”
Tôi lập tức cảm thấy mặt mình nóng lên. Gã này đúng là thích trêu đùa tôi. Ý tôi không phải là điều mà anh ấy hiểu.
“Thật ra hồi cấp ba em từng thích anh.”
Tôi không đùa đâu. Một người anh đẹp trai như vậy. Tôi không phải em gái ruột của anh, nên hồi đó tôi đã thầm thích anh từ lâu. Chỉ là, khi tôi học lớp 12, mẹ nói:
“Bạn gái của Chu Hạ Trần đẹp lắm, hai đứa nhìn rất xứng đôi.”
Tôi đã khóc suốt một tuần mới dần nguôi ngoai và chấm dứt tình cảm với anh. Nhưng không ngờ rằng, sau bao năm vòng vèo. Tình cảm thầm lặng từ năm 17 tuổi lại nảy mầm vào năm 25 tuổi.
——
Tạ Kỳ vừa nhận được một tin tốt. Đó là, khi Tiểu Kiệt đi kiểm tra lại, tình trạng của cô ấy đã cải thiện một cách kỳ diệu. Anh tin chắc rằng: chính sự đồng hành của mình đã giúp cô ấy khỏi bệnh. Anh dự định đưa cô đi ăn một bữa thật ngon để ăn mừng. Nhà hàng này rất nổi tiếng, phía ngoài có hai hàng dài thực khách đang chờ, anh và Tiểu Kiệt cũng ngồi xuống đợi. Lúc đó, anh chợt nhận ra nhà hàng đối diện đã đóng cửa. Đó chính là nơi mà anh từng hẹn Giang Du lần đầu.
Giang Du… Nghĩ đến cái tên này, trong lòng anh vẫn còn có chút bực tức. Có lẽ, bây giờ cô ấy đã rất hối hận vì chia tay với anh. Đây là lần cãi nhau lớn nhất giữa họ. Và anh chắc chắn sẽ không bao giờ là người đầu tiên xuống nước. Người sai không phải là anh, mà là cô ấy, chính cô ấy mới là người gây chuyện vô lý trước. Tạ Kỳ đã quyết định: sẽ bỏ mặc cô ấy trong hai tháng để cô ấy học cách tự suy nghĩ lại. Nghĩ vậy, anh mở điện thoại ra lướt xem WeChat. Nhưng khi lướt, anh bỗng thấy một bài đăng của Chu Hạ Trần từ tuần trước.
“Đã ở bên cô ấy”
Ồ, Chu Hạ Trần có bạn gái rồi sao? Anh nheo mắt lại để nhìn kỹ hơn. Nhưng giây tiếp theo, anh cảm thấy như sét đánh giữa trời quang…
————–