Bảy năm để yêu lại từ đầu - Phần 4
Những ngày tiếp theo, Chu Hạ Trần đều đến đón tôi đúng giờ, đưa tôi đi ăn tối. Còn Tạ Kỳ thì như biến mất khỏi thế gian, tôi cũng không còn muốn bận tâm về anh nữa.
Cho đến hơn nửa tháng sau, vào đêm sinh nhật tôi. Tạ Kỳ bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà tôi. Anh cầm tay trái một trái sầu riêng mà tôi thích nhất, tay phải cầm một chiếc bánh sinh nhật. Anh cười nói:
“Em không mở cửa thì anh bị bảo vệ đuổi đi mất. Sầu riêng này mùi nặng quá.”
Sau khi đặt đồ xuống, anh liền ôm lấy tôi. Tôi lạnh lùng đẩy anh ra:
“Ha ha, ban ngày đồng nghiệp tôi đã tổ chức sinh nhật rồi.”
“Em này, cứng đầu thật. Đồng nghiệp sao có thể so với bạn trai được? Thật ra, anh muốn đợi đến sinh nhật em để dỗ em đây. Ngốc ạ, em tưởng anh quên sinh nhật em sao?”
“Đừng dùng chiêu này với tôi. Không phải anh còn có cô em gái tốt của anh để ở bên à?”
“Không ở bên cô ấy nữa, vì…” Anh ngừng một chút rồi nói tiếp
“Cô ấy cũng đến đây để chúc mừng sinh nhật em. Anh nghĩ rằng giữa hai người có chút hiểu lầm, anh muốn nhân dịp này để hóa giải.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng. Tiểu Kiệt nhảy phốc vào như một chú khỉ từ ngoài cửa.
“Chị ơi, sinh nhật vui vẻ nhé!”
Chỉ nghe thấy một tiếng “phụt”, pháo giấy trong tay cô ấy nổ tung, mảnh vụn rơi đầy sàn nhà. Lúc này, không khí vốn đã không mấy dễ chịu lại trở nên ngột ngạt hơn. Vì cô ấy muốn diễn, tôi cũng sẽ diễn cùng cô ấy một màn cuối.
“Em biết chị luôn có chút hiểu lầm với em. Chị là người mà anh Tạ Kỳ thích nhất. Em đã chiếm thời gian của anh ấy lâu như vậy, thật sự, thật sự rất xin lỗi.”
Nói đến đây, nước mắt cô ấy đã tràn đầy mặt. Tạ Kỳ lập tức rút khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Động tác thuần thục như thể đã làm nhiều lần.
“Đừng khóc, Tiểu Kiệt. Giang Du không phải người không biết lý lẽ đâu.”
Tôi khoanh tay, đứng yên nhìn cô ấy. Thấy tôi không phản ứng, cô ấy tiếp tục:
“Sau này khi em không còn nữa, chỉ còn chị ở bên anh Tạ Kỳ thôi…”
“Đủ rồi, hôm nay là sinh nhật của tôi, không phải buổi xin lỗi của cô.”
Tôi không cảm thấy xúc động gì cả, nhưng Tạ Kỳ lại bị lời nói đó làm cho mắt đỏ hoe. Anh nói với tôi:
“Em cứ chuẩn bị bánh kem đi, anh đi mở sầu riêng đã.”
Lúc này, Tiểu Kiệt nói: “Để em cắt bánh!”
Tôi đáp: “Không cần, tôi tự cắt.”
Cô ấy bĩu môi:
“Chị không cho em cắt à? Chẳng lẽ em đã xin lỗi rồi mà chị vẫn còn không chịu tha thứ sao?”
Tôi ngừng tay, nói:
“Giả bộ gì nữa, cô vắt nước mắt không mệt à? Lời xin lỗi của cô đáng giá bao nhiêu?”
Mắt cô ấy thay đổi: “Ha ha, thì sao? Chị biết đấy, anh Tạ Kỳ không chịu nổi khi thấy em khóc.”
Nói rồi cô ngồi xổm xuống bên cạnh bàn trà:
“Chị không cho em tham gia, thì em nhất định phải tham gia. Chị không cho em cắt bánh sinh nhật của chị, thì em nhất định phải cắt.”
Nhưng vừa khi cô ấy định cầm lấy dao cắt bánh, tôi nhanh hơn một giây và cầm trước. Không ngờ cô ấy lại lao vào giật dao từ tay tôi, hoàn toàn khác với hình ảnh yếu đuối vừa nãy, hành động như một kẻ điên. Chỉ một sơ suất nhỏ, mặt tôi bị trầy xước. Tôi chạm vào vết thương, cảm nhận được mấu ở dưới cằm.
Cô ấy sững sờ trong giây lát: “Mặt chị…!”
Không nghĩ nhiều, tôi tát cô ấy một cái thật mạnh. Tiếng vang giòn tan:
“Cô bị ung thư dạ dày chứ không phải ung thư não, đúng không?”
“Chuyện gì thế?”
Tạ Kỳ vội vàng bước vào. Cảnh tượng trước mắt là Tiểu Kiệt với những giọt nước mắt to như hạt đậu, ôm mặt bị tát khóc:
“Anh Tạ Kỳ, em lỡ làm trầy mặt chị Giang Du, em xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Tôi tiến lại gần, túm lấy cổ áo cô ấy.
“Cô có thể thôi khóc được không? Đứng lên và nói rõ mọi chuyện đi…”
“Đủ rồi, Giang Du!”
Tạ Kỳ đột nhiên hét lớn, ngắt lời tôi và kéo Tiểu Kiệt đứng sau lưng anh, như thể tôi là một con quái vật.
“Cô ấy sắp chớt rồi, em còn tính toán gì nữa? Bác sĩ đã nói cô ấy không thể chịu đựng thêm bất kỳ cú sốc nào.”
Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng, lắc đầu
“Em có biết cô ấy còn sống được bao lâu không? Vết thương trên cằm em chẳng đáng gì so với mạng sống của cô ấy. Em không thể bỏ qua chuyện này sao?”
Nếu trước đây tôi chỉ thất vọng về anh. Thì giờ đây, tôi hoàn toàn cảm thấy ghê tởm và chỉ muốn úp đầu anh ta vào bánh sinh nhật để anh ta tỉnh ra.
Tiểu Kiệt chưa chớt. Nhưng người mà trước đây luôn yêu tôi hết mực, người từng rất rõ ràng trong mọi chuyện, Tạ Kỳ, đã chớt rồi.
Tôi cầm chiếc bánh kem lên, ném thẳng vào mặt anh ta: “Cút đi, chia tay.”
Tạ Kỳ lạnh lùng nói: “Chia tay? Nếu em không nói thì anh cũng sẽ nói thôi.”
Tiếng cửa đóng sầm lại, mang theo sự im lặng chớt chóc.
“Anh từng nói sẽ không để em chịu bất kỳ ủy khuất nào.”
Đó là những gì Tạ Kỳ từng hứa với tôi. Nhưng thật không may, sự ủy khuất lớn nhất của tôi lại đến từ anh ta. Tôi chậm rãi ngồi xổm xuống trước ghế sofa, có lẽ vì những ủy khuất chất chồng trong lòng, hoặc có lẽ vì nỗi thất vọng đã tích tụ từ lâu, nước mắt tôi cuối cùng cũng rơi.
Nhưng sau khi khóc nửa tiếng. Chuông cửa lại vang lên. Tôi nghĩ đó là Tạ Kỳ, không có ý định ra mở cửa.
“Cút đi có được không? Phiền quá.”
Nhưng giây tiếp theo, giọng nói quen thuộc của Chu Hạ Trần vang lên.
“Là anh, Chu Hạ Trần.”
Tôi vội vã rút vài tờ khăn giấy lau nước mắt. Soi vào màn hình điện thoại để chỉnh lại mái tóc, cố gắng tỏ ra bình thường và mở cửa.
Tôi cười nói: “Anh, sao anh lại đến đây?”
“Anh vừa nhắn tin cho em ở dưới nhà, nhưng không thấy em trả lời, nên anh lên đây tìm.”
“Em vừa không để ý điện thoại.”
Mở cửa xong, tôi lập tức quay người đi vào trong, không muốn để anh thấy đôi mắt đỏ hoe của mình. Nhưng đột nhiên, cổ tay tôi bị anh nắm lại. Anh kéo tôi về phía mình.
“Sao em khóc?”
Nụ cười trên môi anh hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự giận dữ:
“Vết thương trên mặt em là do ai làm?
“Tạ Kỳ? Hay cô em gái của anh ta?”
Tôi nhìn anh, kể lại những gì vừa xảy ra. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt, khử trùng vết thương nhỏ trên cằm, rồi kéo tôi vào vòng tay của anh.
“Nghe anh này, loại rác rưởi đó không đáng để em phải khóc.”
Anh nhận một cuộc gọi: “Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”
Tôi nghĩ anh có việc phải đi, liền cúi đầu, cảm thấy hơi hụt hẫng. Nhưng không ngờ, anh chỉ ra ngoài lấy bánh kem, trên tay còn cầm một bó hoa tulip mà tôi thích nhất, đưa cho tôi:
“Chúc mừng em vì đã bỏ được một gã rác rưởi. Chúc mừng sinh nhật, Giang Tiểu Du.”
Rõ ràng là tôi đã khóc đủ trước khi anh đến. Rõ ràng là từ khi anh đến, tôi đã cố không khóc. Nhưng khi nghe câu nói này, tôi không kìm được nước mắt. Nhưng lần này, tôi không khóc vì Tạ Kỳ nữa. Mà là vì tôi đã nghe lại cái tên thân thương và độc nhất dành riêng cho tôi, đã từ rất lâu rồi.
Ngày xưa, anh luôn gọi tôi là “Giang Tiểu Du”. Lúc đó, tôi còn học tiểu học, bị một cậu bé mập trong khu phố bắt nạt và khóc. Anh đã đòi lại công bằng cho tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục khóc.
“Giang Tiểu Du, đừng khóc nữa.” Anh cố tình gọi tôi như vậy để dỗ dành.
Tôi lập tức quên đi việc khóc và nói:
“Em tên là Giang Du, không phải Giang Tiểu Du. Anh đừng nhầm nữa.”
“Được thôi, Giang Tiểu Du.”
“Ăn cơm đi, Giang Tiểu Du.”
“Chưa về nhà à, Giang Tiểu Du?”
Tôi đã quen với việc anh gọi tôi như vậy. Ngày tôi rời đi, anh đứng bên cửa xe, cúi xuống và xoa đầu tôi:
“Nhớ thường xuyên gọi điện cho anh nhé, Giang Tiểu Du.”
Ở một nơi khác. Tạ Kỳ đưa Tiểu Kiệt về nhà mình và dỗ dành cô ấy một lúc lâu.
Tiểu Kiệt nói: “Anh Tạ Kỳ, hay là em xuống xin lỗi chị Giang Du đi, cảm giác chị ấy giận dữ lắm.”
“Em đâu cố ý, cô ấy lại tát em. Lần này cô ấy thật sự quá đáng rồi.”
Đêm đã khuya, gần mười hai giờ. Khó khăn lắm Tạ Kỳ mới dỗ được Tiểu Kiệt vào phòng khách ngủ. Bỗng chuông cửa reo vang. Phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ rằng Giang Du đến. Nhưng lúc này anh vẫn còn đang giận, nếu Giang Du đến để xin lỗi, anh tạm thời không có ý định tha thứ. Nghĩ vậy, Tạ Kỳ bước ra cửa. Nhưng vừa mở cửa ra, chưa kịp nhìn rõ ai, anh đã cảm nhận được một cú đấm mạnh mẽ vào mặt, nóng rát.
Anh ôm lấy nửa bên mặt đau đớn. Khi nhìn rõ người trước mặt, anh mới nhận ra đó là Chu Hạ Trần, trông vô cùng tức giận.
“Anh em, cậu làm cái gì vậy? Tôi có chọc giận gì cậu đâu?”
“Ai là anh em với cậu? Cậu không biết mình đã làm gì à? Não cậu úng nước à?”
Tạ Kỳ nhớ rõ Chu Hạ Trần rất ít khi chửi thề. Đây là lần đầu tiên anh thấy Chu Hạ Trần tức giận đến vậy. Khi Tạ Kỳ định phản ứng lại, anh lại bị đấm thêm hai lần. Vừa né tránh, anh vừa nói:
“Được rồi, được rồi, tôi hiểu cậu là anh trai muốn bảo vệ Giang Du, nhưng nghe tôi giải thích đã…”
“Đầu óc cậu không tỉnh táo thì đừng đến làm phiền Giang Du nữa. Tôi không có hứng nghe giải thích của cậu.”
“Không phải cậu là người có lý lẽ sao? Tôi còn coi cậu là anh em cơ mà…”
Nhưng Chu Hạ Trần không nghe lời giải thích của anh, đánh xong rồi đi thẳng. Sau khi bị đánh một trận, Tạ Kỳ cực kỳ bực bội. Nói thật, nếu không vì đang làm việc dưới quyền Chu Hạ Trần, anh sẽ không để yên mà không đánh trả hay cãi lại. Nhưng nghĩ kỹ lại, trong chuyện này đúng là anh có lỗi.
————–