Bản tình ca dang dở - Phần 5
Trong một thời gian, tất cả những người mắng chửi tôi đều quay xe, có rất nhiều người đứng sau xin lỗi. Mọi chuyện leo thang rất nhanh, mọi hành vi thân mật giữa anh ta và Trần Ương đều bị vạch trần. Hai người như chuột qua đường, bị mọi người la hét, đánh đập. Trần Ương đã bị công ty sa thải. Tất cả những đại ngôn của Lâm Triết, đều chấm dứt hợp đồng với anh ta, và yêu cầu bồi thường hợp đồng cao ngất ngưởng. Bộ phim truyền hình xuyên biên giới mà anh ta đang quay, đã bị thay đổi dàn diễn viên khẩn cấp, và các nhà đầu tư bắt đầu yêu cầu bồi thường. Tôi không hiểu nhiều về điều này. Nhưng nghe cư dân mạng nói rằng: tổng số tiền bồi thường sẽ là hai đến ba trăm triệu tệ. Anh ta mới nổi tiếng được hơn một năm, dù có táng gia bại sản cũng không có được số tiền này. Nói tóm lại, hai người bọn họ xong rồi.
Lâm Triết đã gọi cho tôi vô số lần. Tôi không biết anh ta muốn đe dọa nữa, hay cầu xin như trước. Tôi không quan tâm nữa, trực tiếp chặn số. Đỉnh điểm thứ hai của vụ việc này, là ngày Trần Ương vào tù. Công ty đã điều tra ra: điều khoản hợp đồng của Lâm Triết có vấn đề. Không tra không biết, một khi tra ra mới phát hiện: Trần Ương lợi dụng thân phận trợ lý của Lâm Triết, ăn chặn nhiều chỗ. Một số nhà sản xuất nhỏ, đều ký hợp đồng ma với Lâm Triết để quảng cáo, một số tiền lớn đã vào túi Trần Ương. Số tiền liên quan rất lớn, hơn 8 triệu tệ, Trần Dương bị tòa tuyên án 13 năm tù. Trước khi bước vào, cô ta vừa khóc vừa nháo. Số tiền đó, cô ta đã mua đủ thứ xa hoa hoặc tiêu hoang rồi, không lấy ra được một chút nào. Cô cầu xin Lâm Triết trả lại cho cô, để đổi lấy mức án nhẹ hơn. Nhưng Lâm Triết từ lâu đã không thể lo cho chính mình, chỗ nào còn có thể lo cho cô ta. Tôi cũng đã đến vào ngày xét xử hôm đó. Bên kia đám đông, tôi bắt gặp ánh mắt của Trần Ương. Cô ta muốn lao về phía tôi với đôi mắt đỏ hoe:
“Con khốn! Đều là mày, con khốn này, sao mày không chớt đi!”
Tôi trả lời qua WeChat:
“Tôi không biết mình có chớt không, nhưng cuộc đời của cô đã kết thúc rồi. Đi vào mà sử dụng máy may tốt, có lẽ tôi có thể mặc quần áo cô đã may.]
Khi bản án được tuyên, toàn thân cô ta gục xuống, khuôn mặt đầy nước mắt, không thể gượng dậy được. Tôi từng rất ghét cô ta, nhưng nhìn thấy bộ dáng chật vật này, tất cả sự căm ghét đó bỗng chốc biến mất. Cô ta đã phải chịu quả báo rồi, tôi không nên lãng phí tình cảm của mình cho những người không liên quan nữa.
Đêm đầu xuân, Lâm Triết đến gặp tôi. Anh ta đang ngồi trước cửa nhà, tàn thuốc lá chất đầy trên mặt đất. Khi anh ta ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu. Đã lâu không gặp, anh ta gầy đi không ít. Bộ quần áo đang mặc bị gió thổi bay, có thể nhìn thấy đôi vai của anh ta. Cơ bắp mà anh tự hào nhất đã biến mất từ lâu, má hóp lại. Chúng tôi chỉ nhìn nhau trong hành lang tối tăm, không nói gì với nhau. Hồi lâu sau, anh ta mới lên tiếng, giọng có chút khàn khàn:
“Giống như một giấc mơ vậy, chúng ta thật sự đã đi xa đến mức này rồi.”
Tôi mặt không biểu cảm nhìn anh ta. Lâm Triết bóp nát lon trong tay, cúi đầu, cả người chìm trong bóng tối. Một lúc sau, anh ta cười khúc khích.
“Thư Ninh, cô làm rất tốt. Tôi thật không ngờ, cô lại tàn nhẫn như vậy.”
Không ngờ lúc này lại tố cáo trước, tôi bỗng nhiên tức giận.
“Từ lúc anh phản bội tôi, chúng ta chỉ có thể là người xa lạ hoặc kẻ thù. Lâm Triết, là anh ép buộc tôi.”
Lâm Triết cười khổ:
“Là tôi tự chuốc lấy, nhưng Thư Ninh, tôi thật sự không đăng bài đó lên mạng. Trần Ương đã dùng điện thoại di động của tôi, bí mật đăng lên weibo. Lúc tôi phát hiện ra thì công ty đã gây áp lực, tôi cũng không thể làm gì được.”
Tôi lạnh lùng nói: “Có gì khác nhau sao?”
Lâm Triết nhìn tôi, hai mắt đỏ hoe:
“Dù em có tin hay không, thì tôi cũng chưa bao giờ thích Trần Ương. Em là người phụ nữ duy nhất tôi yêu trong đời. Nhưng tôi không biết tại sao, sau khi trở nên nổi tiếng, tôi càng ngày càng ít muốn quay về nhà.”
“Tôi không muốn rời xa em, nhưng khi nhìn thấy em, tôi dường như nhớ lại những ngày trốn dưới tầng hầm như một con chuột. Tôi bắt đầu trốn khỏi nhà, trốn khỏi em, lợi dụng những người phụ nữ khác để làm tê liệt chính mình. Tôi…tôi không nghĩ sẽ đi đến bước này.”
Tôi biết Lâm Triết có ý gì. Nhiều người đàn ông thành đạt bỏ vợ, vì cho rằng: việc nhìn thấy người vợ đầu tiên, sẽ khiến họ nhớ về thời mình vô dụng. Và những người phụ nữ tươi trẻ, sẽ chỉ ngưỡng mộ sự rực rỡ của họ, và khiến họ hài lòng vô cùng. Thay vì nói rằng: họ đã xa cách với người vợ tào khang của mình. Tốt hơn nên nói rằng: những người này muốn vứt bỏ bản thân khiêm tốn một thời của mình. Nhưng vậy thì sao?
Tôi ngắt lời Lâm Triết:
“Đừng nói nhảm nữa, tôi không hứng thú đến cuộc đời của anh. Tại sao anh không ghiếc ai đó, rồi cùng cảnh sát phân tích khả năng tự vệ của anh, để xem cảnh sát có bắt giữ anh không.”
Lâm Triết kinh ngạc nhìn tôi, như thể anh ta không thể tin được rằng: tôi lại nói chuyện như thế này. Đúng vậy, tôi luôn nghe lời anh ta, ngay cả khi bị ban quản lý đô thị mắng đuổi ra khỏi cầu vượt. Đó là khoảnh khắc xấu hổ nhất, tôi cũng chỉ ôm anh ta an ủi, tôi sẽ không bao giờ ghét anh ta.
“Thư Ninh, em thay đổi nhiều quá,” anh ta ngơ ngác nói: “Sao em lại trở nên như thế này?”
Tôi mỉm cười.
“Tôi tốt với anh, vì tôi yêu anh. Tôi không yêu anh nữa, thì anh chẳng là gì cả.”
Một giây trước khi đóng cửa, giọng nói run rẩy của Lâm Triết từ phía sau vang lên, do gió thổi nên hơi khó nghe.
“Trước đây, anh đã cố gắng hết sức để leo lên, chỉ để cho em sống một cuộc sống tốt đẹp. Để em không hối hận, khi cực khổ theo anh bao nhiêu năm như vậy. Nhưng tại sao mọi thứ lại thay đổi?”
“Thư Ninh” anh ta nghẹn ngào, “Chúng ta sao lại đến mức này?”
Tôi chợt nhớ đến một đêm giao thừa, tôi tùy tiện nói muốn ăn dưa hấu, Lâm Triết chạy khắp nơi, cuối cùng quay lại với hai khoanh dưa hấu. Cơn gió cuối đông buốt giá, đầu và thân đều phủ đầy tuyết, nhưng anh ta lại cười tươi đến nỗi đôi mắt nheo lại.
“Anh không mang đủ tiền, anh cầu xin ông chủ rất lâu mới chịu cắt ra bán. Ăn nhanh đi!”
Anh ta nhét dưa hấu vào trong tay tôi. Tôi mắng anh:
“Sao anh lại mua thứ đắt tiền như vậy? Em chỉ buột miệng nói thôi!”
Nhưng anh lại cười khúc khích nói:
“Nếu vượt lửa qua song mà có thể làm em vui, thì anh cảm tâm tình nguyện, nói gì tới một miếng dưa hấu.” .
Quá khứ giống như làn khói, một cơn gió thổi qua liền tan biến. Tôi ngẩng đầu lên, lau nước mắt rồi đóng cửa lại.
Một năm sau, tôi và bạn thân cùng nhau đi dạo phố, đi đến dưới gầm cầu vượt thì nghe thấy tiếng đàn guitar quen thuộc. Tôi sửng sốt, không khỏi quay đầu lại nhìn. Trong góc tối, một người đàn ông gầy gò đeo mặt nạ, kính râm đang chơi guitar. Có lẽ, anh ta cũng nhìn thấy tôi, tay chơi đàn quá mạnh bị đứt một dây, mấu rỉ ra từ đầu ngón tay. Trên mặt đất có một chiếc hộp, trong đó có ném vài tờ tiền nhỏ và mấy đồng xu. Cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh ta co người lại, cúi đầu xuống để tránh.
“Là ai vậy?” Bạn thân có chút tò mò:
“Ban ngày ban mặt mà trùm kín như vậy, không phải tội phạm bị truy nã chứ?”
Tôi kéo cô ấy lại bình tĩnh nói:
“Kệ họ, đi thôi ! Tí nữa nhiều người đến ăn cơm, chúng ta không thể đặt chỗ trước được.”
“Ồ, đi nhanh thôi!”…
Dư âm của đàn guitar bị tiếng gầm của gió biển xé nát. Tôi cảm nhận được ánh mắt của Lâm Triết, không quay đầu lại. Anh ta ở trong bóng tối còn tôi ở dưới ánh nắng, cuối cùng càng lúc càng xa. Trong bài hát này, cả nhạc và người đều sai. Vì thế chúng ta chỉ có thể đi xa đến thế.
——–
HOÀN VĂN
“Tình yêu, như ngọn lửa bùng cháy trong căn hầm năm ấy. Tưởng chừng có thể sưởi ấm mọi giá băng, cuối cùng lại tàn lụi trước ánh hào quang sân khấu. Và một bản nhạc, nếu đã sai nhịp, thì càng cố chơi đến cuối, âm thanh càng chói tai. Câu chuyện của Thư Ninh và Lâm Triết, tiếc thay là một khúc nhạc như thế”