Bản hợp đồng bán thân định mệnh ấy - Phần 3
Giang Sở Niên cũng không ngờ tôi lại đánh anh ta, ôm đầu định đánh trả. Kết quả bị tôi túm cổ áo, cho mấy bạt tai. Vừa đánh tôi vừa mắng:
“Tên khốn kiếp còn dám gây sự với bà, xem bà có đánh chớt mày không. Tên yếu sinh lý, dựa vào việc đánh phụ nữ để thỏa mãn bản thân à?”
Thấy tôi còn muốn đánh tiếp, ông chủ quán bar nghe tiếng chạy tới, lập tức tách chúng tôi ra. Trong lúc hỗn loạn, tôi còn đá Giang Sở Niên mấy cái. Các em gái phục vụ quán lần đầu tiên thấy: Giang thiếu gia phong lưu bị đánh thành ra như vậy, đều trừng mắt há mồm hóng chuyện.
Kết cục của việc đánh nhau, chính là ngồi uống trà ở đồn cảnh sát. Tạ Quân Phi ngồi bên cạnh an ủi, bảo tôi đừng sợ. Lâm Dĩ Đường ở bên ngoài bình tĩnh gọi điện thoại, bảo chồng chưa cưới dẫn luật sư đến bảo lãnh. Giang Sở Niên ở bên cạnh ôm mặt, miệng không ngừng lẩm bẩm uy hiếp, nói tôi dám đánh anh ta, anh ta nhất định sẽ khiến tôi ngồi tù mọt gông.
Tôi cười lạnh một tiếng, không chút lưu tình vạch trần chuyện xấu của Giang Sở Niên với Tạ Quân Phi:
“Tôi chẳng sợ đâu, đồn cảnh sát này tôi đến không biết bao nhiêu lần rồi. Gài bẫy, bài trừ tệ nạn xã hội, gây rối trật tự công cộng, họ Giang này sớm đã là khách quen của đồn cảnh sát rồi. Lần nào cũng là tôi đi bảo lãnh anh ta ra. Bây giờ chỉ là chuyện nhỏ, chẳng có gì to tát cả.”
Qua một lúc, Lâm Dĩ Đường dẫn người đi vào, nói với tôi:
“Vừa rồi cảnh sát đã xem camera giám sát của quán bar. Là người của Giang Sở Niên gây sự trước, cho nên cô ra tay cũng là có lý do chính đáng. Bây giờ thu dọn đồ đạc về nhà, tối nay hai người đến nhà tôi ở tạm đi.”
Tôi và Tạ Quân Phi cầm túi đứng dậy, lúc đi ngang qua Giang Sở Niên còn thấy anh ta cúi gằm mặt. Bên cạnh cảnh sát, là luật sư mà Lâm Dĩ Đường tìm đến, đang thương lượng. Lâm Dĩ Đường cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
“Từ ngày mai, quán bar đó sẽ đổi chủ họ Lâm. Đám côn đồ muốn đánh cậu cũng đã bị xử lý rồi, cả đời này chúng sẽ không xuất hiện ở Bắc Kinh nữa.”
Buổi tối, Tạ Quân Phi ôm laptop lẻn vào phòng tôi, ánh mắt sáng rực:
“Chị, chị có muốn trả thù không?”
Tôi nhướng mày, nhường chỗ trên giường cho cô ấy:
“Giang Sở Niên?”
Tạ Quân Phi hưng phấn gật đầu, chỉ vào tập tin trên máy tính:
“Giang gia đầu tư một nhà máy sản xuất giấy lớn ở gần sông Trạm, nghe nói chiếm lĩnh 60% thị trường giấy cao cấp trong nước. Hơn nữa còn niêm yết trong nước, coi như là đối tượng đầu tư không tồi.”
Tôi nhướng mày, lập tức hiểu ý cô ấy:
“Ý em là nghi ngờ bọn họ làm giả số liệu?”
Tạ Quân Phi cười gật đầu, sau đó cho tôi xem một tập tin khác:
“Thứ nhất, tuy Giang gia làm việc cẩn thận, nhưng vẫn có sơ hở. Lĩnh vực kinh doanh vật liệu xây dựng chủ chốt của bọn họ, mấy năm nay không hề nâng cấp theo yêu cầu của quốc gia. Cho nên bây giờ cơ bản là đang lách luật, sơ sẩy một chút là tiêu đời.”
“Thứ hai, từ khi đến Bắc Kinh, em đã để mắt đến Giang gia. Hiện tại trong tay đã có không ít chứng cứ phạm tội của bọn họ. Chỉ cần nhà máy sản xuất giấy của bọn họ gặp vấn đề, em sẽ ra tay. Đến lúc đó muốn làm sụp đổ Giang gia rất đơn giản.”
Nhìn Tạ Quân Phi với ánh mắt sáng rực của nhà tư bản, tôi biết cô ấy đã nắm chắc phần thắng, liền gật đầu nói:
“Vậy em cần chị làm gì? Đi điều tra nhà máy sản xuất giấy sao?”
Tạ Quân Phi lắc đầu, nói rất rõ ràng:
“Chị cứ ở lại Bắc Kinh, thỉnh thoảng chọc tức Giang Sở Niên một chút, nhớ cướp của anh ta vài hợp đồng làm ăn.”
Tôi gật đầu, việc này không khó, tôi ở Giang thị bảy năm, giỏi nhất là làm loại chuyện này. Cuối cùng Giang Sở Niên vẫn bình an vô sự trở về nhà. Nhưng lần này, anh ta không chỉ đắc tội với Lâm thị, mà còn đắc tội với cả nhà họ Tạ ở Hải Thành.
Lúc đó, Giang lão gia đang ở Hải Thành bàn chuyện làm ăn với Tạ phu nhân, sắp thành công rồi. Kết quả Giang Sở Niên lại xen ngang, chọc giận con gái rượu nhà họ Tạ, Tạ Quân Phi. Tạ phu nhân tức giận hủy hợp đồng ngay tại chỗ, chuyển sang hợp tác với doanh nghiệp địa phương ở Hải Thành. Giang lão gia có muốn níu kéo cũng vô dụng, chỉ có thể lên máy bay trở về Kinh Thành. Vì vậy Giang Sở Niên vừa về nhà đã bị nhốt, ngay cả công ty cũng bị em trai tiếp quản. Tôi biết mục đích mà Giang Sở Niên hao tâm tổn trí, thậm chí không tiếc sa thải cả tôi, trợ thủ đắc lực của anh ta, chính là vì muốn nắm chắc Giang thị trong tay. Bây giờ, đứa con riêng kia lên nắm quyền, còn khó chịu hơn là ghiếc chớt anh ta.
Tạ Quân Phi bay đến sông Trạm thị sát, giao toàn bộ chi nhánh của Tạ gia ở Kinh Thành cho tôi quản lý. Giang lão gia vì muốn chuộc lỗi, bèn tổ chức một buổi tiệc rượu ở Giang gia, muốn mời Tạ Quân Phi đến dự. Nhân tiện, còn muốn nhân cơ hội tác hợp Tạ Quân Phi và đứa con riêng của mình, nếu thành công thì đúng là một công đôi việc. Tôi gửi tin nhắn cho Tạ Quân Phi. Cô ấy nói bảo tôi mặc bộ đồ cô ấy đặt may đến đó, bây giờ bên cô ấy đang đến hồi gay cấn. Để tránh đánh rắn động cỏ, tốt nhất là để tôi khơi mào mâu thuẫn nội bộ của Giang gia. Khiến bọn họ bận rộn đấu đá lẫn nhau, khỏi rảnh rỗi để ý đến chuyện của nhà máy sản xuất giấy. Tôi vui vẻ nhận lời.
Vì vậy, khi Giang lão gia nhìn thấy người bước xuống từ xe sang trọng của nhà họ Tạ là tôi, thì vẻ mặt vô cùng đặc sắc. Xét cho cùng, ông ta cũng chưa bao giờ coi trọng tôi. Trong mắt ông ta, tôi chỉ là một kẻ hám tiền, chỉ cần cho tiền là có thể làm bất cứ chuyện gì. Bây giờ tôi là phó tổng giám đốc, người có quyền lực cao thứ hai ở chi nhánh của Tạ gia, lại khiến ông ta phải hạ mình nịnh bợ. Nhìn Giang Sở Niên đứng bên cạnh Giang lão gia, mãi không chịu tiến lên, tôi nhướng mày cười nói:
“Sao vậy, Giang bá phụ đây là không chào đón tôi đến sao?”
Giang lão gia trừng mắt nhìn Giang Sở Niên, nặn ra nụ cười tiến lên:
“Tống tổng nói đùa rồi, chúng tôi sao có thể không chào đón cô được. Bên ngoài lạnh lắm, mời cô vào trong.”
Tôi mặc bộ váy lễ phục nhỏ mà Tạ Quân Phi tặng, mỉm cười bắt tay Giang lão gia, sau đó bước vào trong. Tuy xuất thân không cao, nhưng dù sao tôi cũng lăn lộn trên thương trường gần tám năm, sớm đã không còn sự lúng túng khi mới vào nghề, chỉ còn lại sự ung dung. Vì vậy, vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy có ông chủ ở góc kia nghi ngờ hỏi người bên cạnh:
“Đây là tiểu thư nhà ai vậy, sao trước đây tôi chưa từng gặp nhỉ? Có phải Tạ Quân Phi không?”
Vị bên cạnh lập tức phản bác:
“Ông hồ đồ rồi? Đây là trợ lý cũ của Giang đại thiếu gia, Tống Tri Hứa đấy! Bây giờ nhảy việc sang Tạ gia làm phó tổng rồi!”
“Ôi chao, vừa rồi tôi còn thấy Giang tổng cúi đầu khom lưng với cô ta đấy. Quả nhiên là đừng khinh thiếu niên nghèo.”
Khách khứa đến đông đủ, buổi tiệc rượu bắt đầu. Vị lão tổng trước đây từng hợp tác với tôi nhận ra tôi, mỉm cười bắt chuyện:
“Tống tổng đúng là sự nghiệp thành công, bây giờ trông càng thêm rạng rỡ rồi.”
Tôi liếc mắt nhìn Giang Sở Niên ở cách đó không xa, cố tình nói bằng giọng anh ta có thể nghe thấy:
“Đó là đương nhiên rồi ! Người thay đổi thì sống, cây thay đổi thì chết. Bây giờ tôi thăng chức tăng lương, đương nhiên là tràn đầy sức sống rồi.”
Vị lão tổng kia cười ha hả, nâng ly cụng ly với tôi, lại nói chuyện hợp tác với Tạ thị. Bên tôi sôi nổi náo nhiệt, còn bên Giang Sở Niên lại vắng tanh như chùa Bà Đanh. Giang gia hiện tại rất coi trọng đứa con riêng kia, ngay cả công ty cũng giao cho đứa con riêng vừa tốt nghiệp. Vì vậy, mọi người đều không nắm được thái độ của Giang lão gia đối với Giang Sở Niên, nên trong bữa tiệc cũng không có ai chủ động bắt chuyện với anh ta. Nhìn Giang Sở Niên bị cô lập, tôi mỉm cười, lấy một ly rượu từ khay của người phục vụ, thong thả đi đến bên cạnh:
“Nhìn Giang đại thiếu gia sa cơ lỡ vận như vậy, tôi đây trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.”
Giang Sở Niên bị ánh mắt hả hê trong mắt tôi kích thích, nghiến răng nói nhỏ:
“Tống Tri Hứa, năm đó tôi không nên cứu cô, ra khỏi đám người cho vay nặng lãi đó! Đáng lẽ phải để cô chớt trong tay đám côn đồ đó, chứ không phải như bây giờ, để cô ân đền oán trả với ân nhân của mình!”
Tôi lùi lại một bước, vẻ chế giễu trong mắt không thể che giấu, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười:
“Rốt cuộc là anh cứu tôi. Hay là anh bày mưu tính kế, để tôi gánh khoản nợ không thuộc về mình. Để tôi bán mạng cho Giang gia, cho anh, Giang Sở Niên, bảy năm trời?!”
Ánh mắt Giang Sở Niên hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng vẫn cứng miệng:
“Cô đang nói lăng nhăng gì vậy! Rõ ràng là tôi cứu cô! Cô còn muốn vu oan cho tôi!”
Tôi cười lạnh một tiếng, bức bách hỏi:
“Rõ ràng tôi đã từ bỏ quyền thừa kế tài sản của bố mẹ, cũng không cần phải trả khoản nợ mà bố tôi mắc nợ ngân hàng khi ông ấy bị bệnh. Tại sao lại có một đám người tự xưng là người đòi nợ, vừa đúng lúc tôi tốt nghiệp đại học, không một xu dính túi lại ép tôi trả nợ. Thậm chí còn truy đuổi, ép buộc, đánh đập tôi?”
“Lại tại sao anh đúng lúc xuất hiện, chỉ cần mười lăm vạn đã khiến tôi bán mạng cho anh năm năm?”
Giang Sở Niên bị tôi ép hỏi từng câu, đứng trong góc hội trường không nói nên lời. Tôi cười lạnh một tiếng, lắc ly rượu vang đỏ trong tay:
“Biết tại sao tôi lại đi theo Tạ Quân Phi không? Ngày thứ hai tôi vào làm việc ở Tạ gia, Tạ Quân Phi đã điều tra ra chân tướng sự việc năm đó. Là do anh ghen tị với tôi vì tôi giỏi hơn anh, có thể dễ dàng giành được suất học lên thạc sĩ mà anh không có được. Nên mới tìm một đám côn đồ giả làm người đòi nợ, đến quấy rối tôi.”
“Lúc đó, bọn chúng không chỉ đến trường gây sự, còn đến công ty nơi tôi làm thêm gây chuyện. Khiến tôi căn bản không có cách nào vừa học vừa làm. Vừa hay lúc đó, anh xuất hiện như một vị cứu tinh, để tôi ký vào bản hợp đồng bán thân.”
Tôi nhìn Giang Sở Niên với vẻ mặt chột dạ, cười như không cười:
“Những năm tháng ở bên cạnh anh, có phải anh luôn cười nhạo tôi trong lòng ngu ngốc, dễ dàng rơi vào bẫy rập của anh không? Đáng tiếc, bây giờ tôi đã leo lên vị trí cao hơn, leo lên vị trí có thể bóp chớt anh.”
————–