Ảo ảnh hạnh phúc - Phần 2
Phát hiện Phương Kỳ Yến ngoại tình là vào một ngày vô cùng bình thường. Khi tôi đón An An về nhà, con bé lấy thứ gì đó từ trong cặp ra.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại làm bánh quy cho bạn khác ăn vậy?”
An An năm tuổi, chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn tôi. Ban đầu tôi đang lái xe, không để tâm lắm đến lời con bé nói. Mãi đến khi dừng đèn đỏ, tôi liếc nhìn thứ trong tay An An. Là một hộp bánh quy. Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao con bé lại hỏi như vậy.
Cái hộp với chất liệu đó. Những chiếc bánh quy hình gấu đó. Trên thế giới này, ngoài phòng làm bánh của tôi, không có nơi thứ hai nào có loại hộp như vậy. An An thích ăn bánh quy, nhưng tôi không yên tâm để con ăn quá nhiều đồ ăn vặt, vì thế tôi tự học làm bánh. Tôi dùng nguyên liệu tốt nhất, bột mì tốt nhất, sữa và bơ an toàn nhất, không thêm bất kỳ chất phụ gia nào. Ngay cả hộp đựng bánh cũng do tôi tự thiết kế bản vẽ, rồi đặt làm riêng ở nước ngoài. Mỗi hộp giá 5000 tệ. Không chứa bất kỳ hạt vi nhựa nào, cũng không dễ vỡ như hộp thủy tinh. Vừa hay, thích hợp để An An đựng bánh mang đến trường.
Về đến nhà, tôi cầm hộp bánh quy từ trong cặp của An An ra, so sánh với hộp trong phòng làm bánh của mình, xác nhận hoàn toàn giống nhau. Tôi không thể nhận nhầm đồ của chính mình.
“Con lấy cái này từ bạn cùng bàn mới của con à?” Tôi cố trấn tĩnh, hỏi An An.
Con bé đang ngồi trong phòng khách xem sách tranh, nghe tôi hỏi, ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”
“Là vậy đó mẹ, lớp con có bạn mới, bạn cùng bàn cũ của con chuyển trường rồi. Cô giáo sắp xếp cho bạn mới ngồi cạnh con.”
“Bạn ấy rất nóng tính, ai cũng không thích bạn ấy, mỗi khi cáu giận lại giành đồ của con.”
“Bạn ấy lấy cây bút mà con thích nhất. Sợ con mách cô, nên lấy bánh quy ra nói là muốn mời con ăn.”
“Lúc đầu con không muốn…” An An rất ngoan, giọng nói lúc nào cũng nhỏ nhẹ.
“Nhưng sau đó bạn ấy lấy bánh ra, con nhận ra đó là bánh nhà mình làm. Mẹ, mẹ nếm thử đi, hương vị giống hệt mẹ làm.”
Giác quan thứ sáu của tôi luôn rất nhạy, lập tức cảm nhận được điều gì đó không ổn. Buổi tối, khi Phương Kỳ Yến về nhà, tôi thử dò hỏi.
“Anh có lấy bánh quy của An An không? Sao em thấy thiếu nhiều hộp vậy?”
Anh ta sững lại một chút, sau đó trêu ghẹo.
“Sao thế? Vợ à, có An An rồi nên không thương anh nữa à?”
Anh ta đang xem tài liệu, rồi đột nhiên đứng dậy, từ phía sau ôm lấy tôi, tựa cằm lên vai tôi.
“Công ty anh có một nhân viên gặp chuyện gia đình, dạo gần đây phải đưa con đến công ty. Anh là sếp, đương nhiên phải có chút quan tâm. Hôm đó đi làm, tiện tay mang theo mấy hộp bánh của An An.”
“Là An An phát hiện à? Để anh đi giải thích với con bé.” Anh ta cười khẽ.
“Không cần.” Tôi tự nhiên đáp, như thể chuyện này chưa từng xảy ra, mỉm cười nhìn anh ta.
“An An sao có thể để ý mấy hộp bánh quy, em cũng không để tâm. Chỉ là thấy nên tiện hỏi một câu, anh đừng nghĩ nhiều.”
Tôi không muốn đánh động đối phương, nên đành giả vờ như không có chuyện gì. Sau khi Phương Kỳ Yến đến công ty, tôi chuyển một khoản tiền lớn cho thám tử tư. Một tuần sau, tôi nhận được thứ mình muốn. Là một tập hồ sơ rất dày. Tôi ngồi trong văn phòng xem suốt cả buổi chiều, đến khi chấp nhận được sự thật.
Phương Kỳ Yến thực sự đã ngoại tình. Anh ta có một đứa con riêng. Mà mẹ của đứa trẻ đó chính là Ôn Vị, con riêng của bố tôi.
Người đàn ông từng nói sẽ yêu tôi cả đời, lại ở bên cạnh con gái của kẻ mà tôi căm hận nhất. Trước khi tôi vạch trần chuyện này, Ôn Vị đã chủ động liên lạc với tôi trước. Cô ta nói cô ta đã chờ đủ lâu rồi, không thể chờ thêm được nữa. Cô ta muốn có một danh phận chính thức.
Tôi gõ cửa phòng làm việc của Phương Kỳ Yến, ném điện thoại của mình lên bàn anh ta.
“Cô ta nói: cô ta không muốn đợi nữa, anh cũng nghĩ vậy sao?”
Anh ta cầm điện thoại lên, sững sờ tại chỗ. Đúng lúc đó, tôi nhận được cuộc gọi từ An An.
…
Phương Kỳ Yến đứng trong phòng khách, hết lần này đến lần khác nói xin lỗi tôi. Anh ta thậm chí còn rơi nước mắt. Đây là lần thứ ba tôi thấy anh ta khóc.
Lần đầu tiên là khi tôi tám tuổi. Vì bố mẹ tranh chấp ly hôn, tôi bị bỏ mặc, bị trút giận. Tôi giẫm lên những mảnh kính vỡ rồi chạy xuống lầu. Phương Kỳ Yến, khi đó lớn hơn tôi vài tuổi, nhìn thấy tôi khóc, cũng ôm tôi khóc theo.
Lần thứ hai là khi chúng tôi kết hôn, anh ta đã rơi nước mắt trong lúc tuyên thệ.
“Tư Tư, biết em bao nhiêu năm, cuối cùng anh cũng có thể cưới em về nhà.”
“Hy vọng sau này chúng ta có một cô con gái, nhất định phải giống em, anh sẽ bảo vệ hai mẹ con.”
“Những tổn thương trong quá khứ, những đau khổ em từng chịu đựng, tất cả đều đã qua rồi. Bây giờ là một khởi đầu mới, anh sẽ yêu em thật nhiều…”
Trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, tôi cũng bật khóc. Tôi đã từng nghĩ rằng: mọi chuyện sẽ diễn ra như lời Phương Kỳ Yến nói, rằng quãng đời còn lại của tôi sẽ là một khởi đầu mới. Nhưng thực tế lại là thế này đây.
“Tôi nói rồi, đừng chạm vào tôi!”
Tôi hất tay Phương Kỳ Yến ra.
“Phương Kỳ Yến, rốt cuộc anh coi tôi là gì? Tôi đã làm gì có lỗi với anh, mà anh lại đối xử với tôi như thế này?”
“Em hiểu lầm rồi, Tư Tư, anh hoàn toàn không yêu cô ta.”
Vừa dứt lời, Ôn Vị hoàn toàn sụp đổ.
“Anh nói gì vậy Kỳ Yến, chẳng lẽ anh không muốn ở bên em sao? Rõ ràng trước đây anh nói anh rất yêu em mà…”
“Câm miệng!” Phương Kỳ Yến cắt ngang lời cô ta.
“Cô nghĩ mình là ai? Cô lấy tư cách gì mà so sánh bản thân với vợ tôi? Ai cho phép cô đến đây gây chuyện? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được phép làm phiền vợ tôi!”
“Ôn Vị.” Giọng Phương Kỳ Yến lạnh lùng đến đáng sợ.
“Cô coi lời tôi nói là gì?”
Đúng lúc đó, đứa con riêng bật khóc. Nhưng Phương Kỳ Yến chẳng thèm để tâm, kéo tôi đi thẳng lên thư phòng. Vừa vào phòng, anh ta liền quỳ xuống.
“Tư Tư, anh biết bây giờ em không tin bất cứ lời nào của anh nữa. Điều duy nhất anh có thể làm là chuộc lỗi.”
“Em hãy cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng.”
“Giữa chúng ta ngoài ly hôn ra, còn có phương án nào khác không?” Tôi nghiêm túc hỏi. “Còn không?”
Mắt Phương Kỳ Yến đỏ hoe.
“Tư Tư, những kỷ niệm đẹp đẽ trước đây của chúng ta, gia đình của chúng ta, con của chúng ta, không đáng để em tha thứ cho anh một lần sao? Em thật sự muốn hủy hoại tất cả những điều này à?”
“Đủ rồi!” Tôi hất đổ hết sách trên bàn.
“Phương Kỳ Yến, người hủy hoại tất cả những thứ này là anh! Anh còn mặt mũi nào nói những lời này…”
Nhắm mắt lại, tôi dễ dàng nhớ về những chuyện lúc nhỏ. Trước năm tám tuổi, tôi có thể xem như một đứa trẻ may mắn. Bố mẹ đều là những ngôi sao có chỗ đứng trong giới điện ảnh, lại chỉ có mình tôi là con gái, vì vậy họ vô cùng yêu thương tôi. Nhưng vào buổi sáng hôm đó, tôi nhìn thấy tên bố mẹ mình xuất hiện trên trang nhất của tất cả các tờ báo.
“Ôn Giang bị phanh phui có con riêng”
“Chấn động! Nữ minh tinh ngoại tình với tân binh của công ty”
“Tình yêu chỉ là giả dối? Vén màn sự thật phía sau đám cưới thế kỷ”
“Ôn Giang và Sở Nghi có ly hôn không?”
“Đời tư hỗn loạn, Ôn Giang từng có nhiều nhân tình”
Từ trước đến nay, tôi luôn nghĩ rằng bố mẹ rất yêu nhau. Nhưng đến ngày hôm đó, tôi mới biết cuộc hôn nhân của họ đã mục ruỗng từ lâu. Bố tôi đập vỡ màn hình TV, mẹ tôi đập vỡ bể cá, họ cãi nhau từ trưa đến tối, đóng sầm cửa thật mạnh.
“Ôn Giang, anh là đồ khốn nạn! Chúng ta đi cùng nhau đến tận ngày hôm nay, anh lại đối xử với tôi như thế này sao!”
“Cô cũng đâu có tốt đẹp gì! Chẳng phải cô nói sẽ cẩn thận sao? Kết quả vẫn bị phóng viên chụp lại đấy thôi!”
“Ly hôn đi!” Bố tôi đập chìa khóa xe xuống bàn.
“Cứ dây dưa như thế này, cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa!”
“Anh đừng có mơ! Tôi nói cho anh biết, Ôn Giang, dù chớt tôi cũng không ly hôn!” Mẹ tôi gào lên như xé họng.
“Ly hôn! Nhất định phải ly hôn!” Bố tôi gằn giọng.
Tôi ngồi trên sofa, nhìn họ cãi nhau. Cuối cùng, người thì về phòng ngủ, người thì ra phòng khách. Tôi đói nhưng chẳng ai quan tâm. Tôi xuống sofa, một chiếc giày kẹt dưới gầm, chiếc còn lại không tìm thấy. Tôi đi chân trần, cố gắng tránh những mảnh vỡ của bể cá để vào bếp tìm đồ ăn, nhưng lại giẫm đầy mảnh kính dưới chân. Những mảnh vỡ rất nhỏ, ẩn trong lòng bàn chân tôi, trong suốt đến mức khó phát hiện. Tôi tìm một cái kéo trong ngăn kéo, dùng đầu kéo nhọn để lấy từng mảnh ra, rồi lết chân vào bếp.
Tôi nhận ra mình không với tới nồi, cũng chẳng biết nấu ăn, liền lén quay về phòng lấy 50 tệ từ ví nhỏ. Khi xuống lầu, tôi tiện thể xách theo bình nước nóng trong phòng mình, định ra siêu thị mua mì gói rồi về pha ăn trong phòng khách. Tôi vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên bình nước va vào lan can cầu thang. Tay tôi trượt đi, nó rơi xuống. Bình nước vỡ tan, nước nóng bắn ra khắp sàn.
“Tần Nghi, cô bị điên à! Lại đập đồ trong phòng khách gì nữa vậy?”
Bố tôi từ phòng khách bước ra, thấy tôi thì sững người.
“Ôn Giang, anh bị điên mới đúng! Tôi đang ở trên lầu yên ổn, tự nhiên anh kiếm chuyện với tôi phải không?” Mẹ tôi ở trên lầu cũng hét vọng xuống
Người trên lầu. Người dưới nhà. Tôi đứng trên cầu thang. Bố tôi trừng mắt nhìn tôi.
“Chúng ta cãi nhau, con chạy ra đây làm loạn cái gì?”
————–