Ảo ảnh hạnh phúc - Phần 1
Ai cũng nói, tôi được tổ tiên phù hộ mới có thể gả cho Phương Kỳ Yến. Trong lễ cưới, anh ta từng nắm tay tôi giữa tiếng vỗ tay chúc phúc, dịu dàng tuyên bố:
“Những tổn thương trong quá khứ, những đau khổ em từng chịu đựng, tất cả đều đã qua rồi. Bây giờ là một khởi đầu mới, anh sẽ yêu em thật nhiều…”
“Hy vọng sau này chúng ta có một cô con gái, nhất định phải giống em, anh sẽ bảo vệ hai mẹ con.”
Nhưng khi chúng tôi cãi nhau, chính anh là người vạch trần mọi vết sẹo, mà tôi muốn chôn sâu nhất.
“Với cái tính nhỏ nhen, thù dai như em, chẳng trách năm đó bố mẹ em muốn vứt bỏ em.”
“Có cha sinh mà không có mẹ dạy, em đang diễn cho ai xem hả? Em nói mẹ kế em ngược đãi em, sao bà ta năm đó không đánh chớt em luôn đi?
Càng chua chát hơn… khi kẻ chen vào hôn nhân của tôi, lại là em gái cùng cha khác mẹ, con ruột của người đàn bà ấy…Hóa ra, ân ái mặn nồng cũng có thể biến thành thù hận đến thấu xương.
Mời bạn cùng thưởng thức truyện: ẢO ẢNH HẠNH PHÚC, trên kênh Youtube Giang Ý Nhi.
—————-
Điện thoại đổ chuông, là con gái An An gọi đến.
“Mẹ ơi, cứu con.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc nức nở.
“Bạn cùng lớp ở nhà trẻ mắng con. Cậu ta còn ném con mèo nhỏ của con xuống hồ nước…”
Tim tôi chấn động, vội vàng trở về nhưng vẫn cố gắng dịu giọng dỗ dành An An.
“An An, con đưa điện thoại cho cô giúp việc ở nhà đi.”
Tôi vội vã chặn một chiếc taxi, bảo tài xế chạy đến biệt thự cũ của nhà họ Phương. Trong xe có mùi khó chịu, làm tôi cứ muốn buồn nôn. Vừa rồi, khi bảo mẫu của An An nhận điện thoại, câu nói “Là người phụ nữ đó lại dẫn con đến đây”, càng khiến tôi bực bội.
Người phụ nữ đó là Ôn Vị. Cô ta dẫn theo con riêng của mình và Phương Kỳ Yến, đến biệt thự cũ. Đứa con riêng đó còn đánh cả An An. Cơn giận này, tôi nuốt không trôi.
Về đến nhà, An An chạy nhào vào lòng tôi. Tôi đau lòng ôm chặt con bé.
“Được rồi An An, không khóc nữa.”
“Mèo con bị vớt lên rồi, nhưng nó không động đậy nữa. Mẹ ơi, mèo con không cử động nữa.”
“Được rồi, bảo bối ngoan, đừng khóc.” Tôi lau nước mắt trên mặt An An.
“Không khóc nữa nhé.”
Vào phòng khách, tôi thấy Ôn Vị ôm đứa trẻ ngồi trên sofa, như thể nơi này là nhà cô ta vậy. Bảo mẫu bế An An lên lầu, tôi đi đến trước mặt Ôn Vị.
“Cô nhìn cái gì? Muốn đánh người sao?” Cô ta đứng dậy.
“Ai cho cô đến đây gây náo loạn?” Tôi giận đến phát run.
Đứa bé trai kia liền hét lên.
“Những thứ của cô đều là do ba tôi cho! Đây là nhà của ba tôi! Tôi và mẹ muốn đến thì đến! Cô có tư cách gì mà quản chúng tôi? Ba tôi căn bản không thích cô!”
Tôi nhìn thằng bé, cơn giận trong lòng càng bùng lên dữ dội. Tôi ra hiệu cho hai vệ sĩ phía sau, lôi đứa bé đang la hét đó sang một bên.
“Cô muốn làm gì?” Ôn Vị hét lên.
“Cô đừng quá kiêu ngạo, Ôn Tư Tư! Đây là con trai của Phương Kỳ Yến! Nếu cô dám động vào thằng bé, anh ấy tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”
“Vậy sao?” Tôi giáng cho cô ta một cái tát.
Cô ta ngã xuống sofa, tức giận nhìn tôi nhưng không dám đánh trả. Cô ta vừa đứng lên, tôi lại vung thêm một cái tát.
“Làm tiểu tam mà còn hống hách vậy sao? Dẫn con riêng đến tận cửa, chẳng lẽ là chuyện đáng tự hào lắm à?”
Một vệ sĩ kéo đứa con của Ôn Vị ra ngoài. Thằng bé bấu chặt khung cửa.
“Mẹ ơi cứu con! Mẹ ơi cứu con!
“Bỏ tôi ra! Tôi sẽ bảo ba ghiếc bà!”
Tôi quay lại, giáng thêm một cái tát vào mặt Ôn Vị, lạnh lùng nói với đứa trẻ đó.
“Tao nói cho mày biết, mỗi lần mày mắng tao một câu, tao sẽ tát mẹ mày một cái, nghe rõ chưa?”
“Hu hu hu… Ba ơi! Con muốn ba! Con muốn ba ghiếc bà ta!” Nó la hét ầm ĩ.
Vì vậy, tôi lại giáng thêm hai cái tát vào mặt Ôn Vị.
“Đây là đứa con ngoan mà cô dạy dỗ sao? Phương Kỳ Yến có hài lòng không?”
“Thằng bé ít nhất là con trai, sau này có cơ hội kế thừa gia nghiệp…” Ôn Vị trừng mắt nhìn tôi, đẩy tôi một cái.
“Khi con gái cô gọi điện cho cô, tôi cũng đã nhắn tin cho Phương Kỳ Yến rồi. Cô dám đối xử với tôi như thế, đợi anh ấy về, chắc chắn sẽ không tha cho cô đâu…”
“Ôn Tư Tư!”
Khi Phương Kỳ Yến bước vào, anh ta thở hổn hển. Đứa con riêng nhìn thấy anh ta, liền hét lên.
“Ba ơi! Ba ơi! Người phụ nữ xấu xa này bắt nạt mẹ, ba mau ghiếc cô ta đi!”
Phương Kỳ Yến liếc nhìn thằng bé một cái nhưng không để tâm, mà đi thẳng đến chỗ tôi.
“Tư Tư, em không sao chứ?”
Tôi lùi lại, không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với anh ta. Ánh mắt Phương Kỳ Yến chuyển sang Ôn Vị.
“Cô đang làm gì vậy? Điên rồi sao? Đến đây gây náo loạn cái gì?”
Gương mặt Ôn Vị tái mét, dường như không ngờ Phương Kỳ Yến lại có thái độ này.
“Em… em chỉ là thấy Kỳ Kỳ nhớ ba, nên mới dẫn nó đến đây…”
“Câm miệng!” Phương Kỳ Yến nổi giận lôi đình.
“Anh Kỳ Yến…” Ôn Vị vội mở miệng.
“Em biết anh không thích em tự tiện quyết định, lần sau em sẽ không thế nữa.”
“Anh bảo họ thả Kỳ Kỳ ra trước đi ! Anh xem vệ sĩ kia kìa, họ định làm gì thằng bé vậy? Điều này sẽ để lại bóng ma tâm lý cho nó đấy…”
Phương Kỳ Yến mặt không chút cảm xúc nhìn cô ta. Ôn Vị lùi lại một bước, không dám nói thêm lời nào.
“Dì Lưu, báo cảnh sát.” Tôi lên tiếng.
“Cô…” Ôn Vị nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi.
“Ôn Tư Tư, báo cảnh sát làm gì? Cần thiết sao?”
“Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, không cần thiết sao?” Tôi phản bác.
“Kỳ Yến, anh khuyên cô ta đi…” Ôn Vị hoàn toàn hoảng loạn.
“Kỳ Yến, anh nói gì đi chứ? Sao anh lại thay đổi như vậy? Mấy hôm trước anh đâu có thái độ này!”
“Đã nói là đừng chạm vào tôi.”
Phương Kỳ Yến mất kiên nhẫn lên tiếng. Tôi nhìn Phương Kỳ Yến, im lặng rất lâu.
“Tại sao lại là cô ta? Hả? Anh nói đi.”
Anh ta cố gắng giải thích, nhưng lòng tôi đã chớt lặng.
“Trên đời có biết bao người, tại sao lại là cô ta? Tại sao lại là con riêng của cha tôi?
“Năm đó, mẹ cô ta phá hoại hôn nhân của mẹ tôi, giờ cô ta lại phá hoại hôn nhân của tôi. Anh không thấy điều này rất nực cười sao?”
Nước mắt tôi trào ra. Tôi rõ ràng không muốn khóc, nhưng lại không thể kiềm chế được.
————–