Ảo ảnh cực quang, tình yêu lụi tàn - Phần 2
Bài thơ này, nhiều năm trước, khi tôi kiên trì theo đuổi Tần Húc, đã được viết trong lá thư tình cuối cùng, mà anh ấy đồng ý với lời tỏ tình của tôi. Bây giờ, anh lại dùng nó để tặng cho một cô gái khác. Vì chuyện này, tôi không kìm được, chạy đi hỏi Tần Húc. Tần Húc nổi giận rất lớn:
“Chu Thanh Tuế, cô có bị bệnh không? Ai cho phép cô lén xem điện thoại của tôi, còn đi tìm Weibo của đồng nghiệp tôi? Cô có biết không, bài viết đó không phải viết về tôi, Đàm Vi và Lão Tiết mới là một đôi! Neruda đã chớt nhiều năm rồi, chẳng lẽ thơ của ông ta chỉ mình cô được dùng sao?”
Lão Tiết là sếp của họ, cũng là bạn trai của Đàm Vi. Tôi sững sờ tại chỗ, một lúc lâu mới nói một cách khó khăn: “Nhưng…”
“Không có nhưng gì cả ! Tôi đã nói với cô từ lâu: phải tôn trọng sự riêng tư của tôi, không được xem điện thoại của tôi, nhưng cô có nghe không?”
Tôi nhìn anh với ánh mắt chán ghét, mũi cay xè, nước mắt rơi xuống:
“Vậy nên, anh muốn chia tay với em phải không?”
“Chu Thanh Tuế, đó là cô nói đấy.”
Tần Húc lấy điện thoại ra, ở trước mặt xóa WeChat của tôi:
“Có ngon thì sau này đừng liên lạc nữa.”
Về nhà, tôi đã khóc rất lâu, cảm thấy thực sự không nên xem điện thoại của anh ấy, lại còn vì một bài thơ mà hiểu lầm. Vì vậy, đêm đó, tôi đã viết một tin nhắn rất dài để xin lỗi anh:
“Xin lỗi, em không nên xem điện thoại của anh, không nên vì suy nghĩ quá nhiều mà hiểu lầm anh và người khác. Sau này sẽ không tái phạm nữa, xin anh, đừng rời bỏ em.”
Tần Húc trước đây cũng rất thích như vậy, những lá thư tình tôi viết cho anh, những tập thơ tôi sao chép, suốt bao năm nay, đều được anh giữ gìn cẩn thận. Nhưng bây giờ, anh lại nói với người phụ nữ khác rằng: tôi như vậy rất phiền. Một cơn đau nhói và dữ dội từ tim tôi trào ra, tay tôi bắt đầu run rẩy, gần như không thể cầm chắc điện thoại. Tiếng nước trong phòng tắm, không biết từ khi nào đã dừng lại. Trước khi nước mắt trào ra, từ sau lưng vang lên giọng nói lạnh lùng của Tần Húc:
“Chu Thanh Tuế, cô lấy điện thoại của tôi làm gì?”
Tôi giật mình quay lại. Tần Húc với mái tóc ướt sũng, gương mặt không che giấu sự bất mãn. Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt đầy nước mắt của tôi, khẽ dừng lại, giọng nói cũng hạ thấp:
“Khóc gì chứ?”
Tôi cầm điện thoại run rẩy giơ lên:
“Anh gửi tin nhắn của em, cho đồng nghiệp của anh à?”
Giọng tôi mang theo sự nghẹn ngào của tiếng khóc. Thực tế, khi nhìn thấy những tin nhắn của Đàm Vi nhạo báng tôi một cách không kiêng nể, sự xấu hổ trong lòng đã nuốt chửng tôi.
“Nếu anh không thích em gửi những tin nhắn này, anh có thể nói với em, em sẽ không làm vậy nữa. Tại sao lại gửi cho người khác? Than phiền với đồng nghiệp của anh, nhìn cô ta chế nhạo em, đối với anh là chuyện rất vui vẻ sao?”
Nói đến câu cuối cùng, tôi gần như hét lên.
“Em bình tĩnh lại, đây là ở bên ngoài.”
Tần Húc đứng yên tại chỗ, vài bước chân ngắn, anh thậm chí không có ý định bước đến, chỉ lạnh lùng nói,
“Em lén xem điện thoại của anh, còn muốn chất vấn anh về chuyện này? Em hiểu tôn trọng quyền riêng tư không?”
Tôi khàn giọng nói:
“Nếu em không xem điện thoại của anh, cũng sẽ không biết anh nói sau lưng em như vậy.”
“Không phải như vậy.”
Anh mím môi, bắt đầu giải thích,
“Lần đó, chúng ta cãi nhau đúng lúc dự án gặp vấn đề, hai việc cộng lại, tâm trạng anh rất bực bội, nên câu đó không phải chỉ nói riêng về em.”
Tần Húc khẽ dừng lại một chút.
“Em đừng khóc nữa, được không, Tuế Tuế?”
Thời gian đầu khi yêu Tần Húc, anh ấy luôn lạnh lùng với tôi, ngay cả trong những buổi hẹn hò riêng tư cũng chỉ gọi tôi bằng tên đầy đủ. Sau khi bố tôi qua đời, không ai gọi tôi bằng tên thân mật nữa. Mẹ tôi đã tái hôn theo đúng ý nguyện của bà. Bà sợ rằng cha dượng không tốt với bà, nên ra sức đàn áp và sai bảo tôi. Ngay cả khi em gái cùng cha khác mẹ của tôi, đốt tập thơ tôi yêu thích nhất, bà ấy cũng chỉ bịt miệng tôi lại, mắng tôi:
“Chu Thanh Tuế, nhìn xem đây là nhà ai, mày đang sống trong nhà ai! Mày không thể bớt làm tao lo lắng cho chút sao?”
Chiều hôm đó, sau khi cãi nhau với mẹ, tôi đã khóc thảm thiết trước mặt Tần Húc. Anh ấy dường như hơi ngạc nhiên, lại lúng túng không biết làm sao, cuối cùng chỉ ôm tôi, nhẹ nhàng an ủi:
“Em đừng khóc nữa, được không, Tuế Tuế?”
Tôi kéo tâm trí ra khỏi ký ức, nhìn Tần Húc trước mặt, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Anh ấy bước tới, ôm tôi. Tôi nhẹ nhàng vùng vẫy, nhưng không thoát ra được.
“Tuế Tuế, anh không có ý định cùng người khác chế giễu em. Cô ấy nói chuyện thật sự không hay, sau này anh cũng sẽ không kể chuyện của chúng ta cho cô ấy nữa.”
Tần Húc khẽ dừng lại một chút:
“Hơn nữa, Đàm Vi cũng tìm anh tâm sự sau khi cãi nhau với lão Tiết, lúc đầu anh không nghĩ nhiều.”
Bàn tay ấm áp của anh ấy đặt lên lưng tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Xin lỗi.”
Lúc đó, tôi chưa nhận ra bên dưới những lời này, là sự ảm đạm và không cam lòng ẩn giấu. Chỉ trong những hành động quen thuộc và lời giải thích nhẹ nhàng của anh ấy, nỗi buồn trong lòng tôi dần dần được xoa dịu.
Trước mặt Tần Húc, tôi luôn như vậy. Đêm đó sau kỳ thi đại học, tôi nằm trong phòng ngủ, cửa không khóa. Cha dượng sau khi uống say, lặng lẽ mò vào. Tôi cố gắng chống cự, nhưng không thể thắng nổi sức mạnh của ông ta. Cho đến khi váy ngủ bị lật lên ngực, tôi mới tìm được cơ hội, tát ông ta một cái, rồi bắt đầu hét lên. Khi mẹ tôi chạy vào, ông ta giải thích, nói rằng mình say rượu, đi nhầm phòng. Tôi ôm chăn, co ro ở góc giường run rẩy.
“Ông nói xạo! Vừa nãy tôi cũng gọi ông là chú rồi! Huống hồ con gái ấy ở phòng bên cạnh, sao ông lại đi nhầm vào phòng tôi?”
Sau đó, mẹ tát tôi một cái.
“Chu Thanh Tuế, mày đừng làm loạn nữa được không?”
Trước mặt cha dượng, bà hạ giọng hét lên với tôi:
“Mày là con gái, chuyện này mà truyền ra ngoài thì có tốt đẹp gì? Mày nghĩ mình là tiên nữ à, ai sẽ cố tình vào phòng mày?”
Bên ngoài sấm chớp vang rền, mưa to trút xuống. Tôi thu dọn đồ đạc chạy ra khỏi nhà, nhưng không biết đi đâu, chỉ biết gọi điện cho Tần Húc. Anh ấy đón tôi về nhà, rót cho tôi một cốc nước nóng:
“Đã xảy ra chuyện gì mà em khóc thế này?”
Tần Húc là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, mà tôi có thể bám vào. Với tâm trạng gần như liều lĩnh, tôi kể cho anh ấy nghe mọi chuyện. Khi nói đến những từ cuối cùng, anh ấy đột nhiên giơ tay, ôm chặt tôi vào lòng:
“Tuế Tuế. Đừng sợ, bố mẹ anh đều đang làm việc ở xa, thời gian này, em cứ ở nhà anh.”
Trong những ngày yêu nhau, anh ấy luôn không nhiệt tình với tôi. Nhưng trong khoảnh khắc đó, trong vòng tay ấm áp của anh, tôi đột nhiên cảm thấy, anh chắc chắn yêu tôi. Ít nhất… trong khoảnh khắc đó. Không cần anh làm gì nhiều, chỉ cần nghĩ đến lúc đó, trong những ngày buồn đau nhất, khó khăn nhất, có anh ấy ở bên, mọi nỗi đau và bất mãn đều có thể được xoa dịu. Bây giờ, trong vòng tay anh ấy, tôi khẽ hỏi:
“Tần Húc, em sẽ không cãi nhau với anh nữa, anh cũng đừng có bất kỳ liên lạc nào với Đàm Vi ngoài công việc, được không?”
Tay Tần Húc trên lưng tôi khựng lại một chút. Rồi anh nói: “Được.”
Rất nhanh, tôi đã gặp Đàm Vi. Một tháng sau, vào một buổi chiều thứ Sáu tan làm sớm, tôi đến công ty của Tần Húc tìm anh. Được cô lễ tân dẫn vào cửa, tôi thấy chỗ của anh trống không.
“Ủa, kỹ sư Tần đâu rồi?”
Cô lễ tân ngạc nhiên:
“Vừa thấy anh ấy cùng chị Vi đi mua cà phê về mà.”
Tôi quay phắt lại nhìn cô ấy: “Đàm Vy?”
Có lẽ ánh mắt của tôi quá đáng sợ, cô ấy sững sờ hai giây, rồi mới giải thích:
“Buổi tối thường phải tăng ca, chị Vi và kỹ sư Tần cùng làm dự án, nên tiện thể đi cùng…”
Khi cô ấy đang nói, hai bóng dáng từ hành lang phía sau bất ngờ xuất hiện. Một là Tần Húc. Một là người phụ nữ mặc váy đen hở vai, diện mạo rực rỡ, giống hệt bức ảnh trên Weibo, là Đàm Vi. Có lẽ do cả ngày làm việc, tóc Tần Húc hơi rối, cúc áo trước ngực cũng mở hai cái. Họ đi cạnh nhau, khoảng cách rất gần, như một đôi tình nhân thân mật. Nhưng nụ cười nhẹ nhõm, vui vẻ trên mặt Tần Húc, trong khoảnh khắc nhìn thấy tôi, đột ngột biến mất.
“Kỹ sư Tần, bạn gái anh đến tìm kìa.”
Cô lễ tân nói xong, quay người đi. Tần Húc đứng yên tại chỗ, cách tôi vài bước, nhìn tôi với vẻ mặt thản nhiên:
“Sao tự nhiên lại đến công ty của anh?”
Để đón anh tan làm, rồi cùng đi ăn tối chứ sao. Câu nói này mắc kẹt trong cổ họng, nhưng không thể nào thốt ra được. Bởi vì, khi chạm vào ánh mắt lạnh lùng của Tần Húc, tôi đột nhiên nhận ra: Anh ấy nghĩ tôi đến kiểm tra. Cố nén cơn đau trong lòng, tôi nhìn thẳng vào anh:
“Anh còn nhớ đã hứa với em điều gì không?”
Chưa kịp để Tần Húc trả lời, Đàm Vi bên cạnh đột nhiên bật cười khúc khích.
“Anh hứa với người ta điều gì vậy, Tần Húc?”
Cô ấy vừa cười vừa lắc đầu
“Còn không mau dỗ dành, nếu không lần sau nửa đêm lại chuyển tin nhắn của người ta cho tôi. Tôi lười chẳng buồn trả lời đâu.”