Ảo ảnh cực quang, tình yêu lụi tàn - Phần 5
Tôi nhìn anh mà không một chút cảm xúc. Tiết Sách dường như không nhận ra sự lạnh lùng của tôi, tiếp tục nói:
“Em ghét tôi lắm phải không? Vì tôi cho em biết sự thật, buộc em và tôi phải lựa chọn giống nhau: tôi đã chia tay với Đàm Vi, quyết định này, tôi đã mất hai năm để suy nghĩ.”
“Tôi và cô ấy, từ nhỏ đã ở cùng nhau qua nhiều năm. Khi tôi đang khốn khổ nhất, là cô ấy ở bên tôi, cho nên tôi có thể tha thứ cho bất kỳ lỗi lầm nào cô ấy phạm phải. Dù cho tôi đã phát hiện ra nhiều lần, cô ấy có mối quan hệ thân mật với những người đàn ông khác, tôi vẫn giả vờ không thấy, không đi sâu hơn nữa.”
Tôi rõ ràng biết, những “người đàn ông khác” anh ta nói đến, là Tần Húc. Nhưng vào thời điểm này, dưới bầu trời đêm, nơi mà màu sắc rực rỡ của sao băng hòa cùng nhau, tôi thực sự không muốn bàn luận về chủ đề buồn tẻ như vậy với anh ta. Vì vậy, tôi quay người bước đi, nhưng Tiết Sách lại gọi tôi từ phía sau.
“Em biết không, tại sao tôi chưa bao giờ nghi ngờ Tần Húc? Bởi vì, anh ta thực sự đã nói rất nhiều lần rằng, anh ta rất yêu bạn gái mình. Dự án này anh ta quan tâm nhất vì muốn kiếm tiền, mua nhà và kết hôn với cô ấy.”
Anh ta nói,
“Địa điểm đi du lịch cùng đoàn cũng là ý tưởng của Tần Húc, bởi vì tôi nói có thể mang theo gia đình. Anh ta nói, bạn gái anh ta luôn muốn xem cực quang, nhưng lại không muốn tốn nhiều tiền.”
Bầu trời sao lấp lánh. Ánh sáng cực quang bên kia, như làn sóng chậm rãi lướt qua. Lông mi tôi rung lên, bất chợt chảy nước mắt. Cuối cùng thì, thứ gì là chân thành, thứ gì là giả dối. Dù tôi theo đuổi suốt cả đường về điểm cuối của Trái Đất, tôi vẫn không có câu trả lời. Trước khi rời khỏi khu vực tuyết gần đài quan sát, Tiết Sách gọi tôi lại, hỏi:
“Có muốn hợp tác không, ít nhất là trả thù họ một chút?”
Tôi không dừng bước:
“Không cần thiết đâu, tôi đã lãng phí nhiều thời gian cho anh ta rồi. Nếu tiếp tục bỏ thêm công sức thì thật không đáng. Họ không xứng.”
Tiết Sách thở nhẹ một tiếng: “Em nói đúng.”
Trở về khách sạn, tôi gặp Tần Húc ngay cửa. Anh ta thấy tôi, vội vàng chạy đến.
“Tuế Tuế, điện thoại của em không liên lạc được, anh cũng không biết em ở phòng nào, anh…”
Ánh mắt anh ta rơi vào người phía sau tôi, khuôn mặt bỗng trở nên tái nhợt
“Đây là cách em trả thù anh đúng không?”
Tôi quay đầu lại, thấy Tiết Sách đuổi theo, đưa cho tôi một túi nước nóng.
“Vết bầm trên mặt em chưa tan, về nên chườm nóng thì hơn.”
Ánh mắt anh ta lạnh lùng liếc qua Tần Húc
“Đơn xin thôi việc tự cậu nộp đi, về sau tiền thưởng và lương sẽ được thanh toán đầy đủ. Cậu yên tâm, tôi luôn công tư phân minh.”
“Công tư phân minh sao?”
Tần Húc đứng yên, giọng phức tạp
“Đuổi tôi đi cũng được, nhưng đừng gây rắc rối cho bạn gái tôi, cô ấy là người đơn thuần, không giống các người.”
Tôi thực sự không hiểu. Rõ ràng, người lăng nhăng với người khác là anh ta, người đã lòng dạ không yên là anh ta. Tại sao anh ta lại có thể ngang nhiên, tỏ ra như đang lo lắng cho tôi thế này?
“Tôi sẽ không làm những việc giống như anh, vì cảm thấy ghê tởm. Đừng phát điên nữa Tần Húc, là anh phản bội tôi trước, là anh cùng Đàm Vi dây dưa với nhau, bây giờ lại diễn cái gì nữa?”
Tôi lạnh lùng nói xong, bước qua anh ta, vào thang máy. Rồi Tần Húc cũng theo vào. Bên ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, hành lang ánh sáng mờ mờ, tôi dừng lại ở cửa, quay đầu nhìn Tần Húc:
“Nếu còn theo nữa, năm nay anh sẽ phải đón giao thừa ở đồn cảnh sát Iceland đấy.”
Anh ta nhìn chằm chằm vào má tôi, nhẹ giọng hỏi:
“Lại là mẹ em đánh à?”
“Có liên quan gì đến anh?”
Tôi mặt không biểu cảm nhìn anh ta
“Quên nói với anh, Tiết Sách và Đàm Vi đã chia tay rồi. Bây giờ hai người tự do rồi, mau đi tìm cô ta đi.”
“Tuế Tuế”
Anh ta dừng lại một chút, giọng nói có chút nghẹn ngào
“Anh không muốn chia tay với em.”
Tôi nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, từ trong bóng tối chuyển sang ánh sáng, khiến tôi có chút chóng mặt nhẹ. Bên ngoài cửa sổ, tuyết dày hấp thụ tiếng ồn, thế giới yên tĩnh. Trong sự chóng mặt đó, tôi nghe thấy giọng nói của mình bình tĩnh đến mức vô cảm:
“Tần Húc, tôi đã cho anh rất nhiều cơ hội. Rất nhiều lần, tôi hỏi anh về chuyện với Đàm Vi, anh không nói thật với tôi, cũng không chấm dứt với cô ta.”
“Anh tặng hoa hồng cho cô ta, lấy thư tình tôi viết cho anh, để theo đuổi cô ta. Gửi tin nhắn của tôi cho cô ta, để cô ta chế giễu tôi. Kể lại những kỷ niệm đau khổ nhất của tôi cho cô ta, để cô ta bịa đặt sự thật mà sỉ nhục tôi. Bây giờ anh nói, anh không muốn chia tay?”
Lần này, anh ta im lặng rất lâu.
“Anh và Đàm Vi, không phải vì thích cô ta.”
Tần Húc nói
“Tuế Tuế, chúng ta quen nhau quá sớm, ở bên nhau quá lâu, nhưng cuộc sống lại quá đỗi bình thường. Ngày qua ngày, cứ lặp đi lặp lại cuộc sống trước đây. Anh chỉ cảm thấy nhàm chán, và cô ta xuất hiện đúng lúc, trông có vẻ mới mẻ và thú vị. Anh chỉ muốn thử, rời xa em một thời gian ngắn rồi trở lại. Hôm đó anh uống rượu, lại nhìn thấy cực quang, bầu không khí đưa đẩy đến mức đó.”
“Tuế Tuế, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có tương lai với cô ta, anh muốn kết hôn với em.”
Anh ta nói rất nhiều. Thực ra, với tính cách lạnh lùng của Tần Húc, dù ở bên nhau tám năm, anh ta trước mặt tôi cũng luôn ít nói.
“Bầu không khí đưa đẩy đến mức đó, anh liền hôn cô ta. Nếu tối qua tôi đến muộn một chút, có phải hai người sẽ lên giường luôn không?”
Tôi nhìn Tần Húc trước mắt, bỗng thấy anh ta thật xa lạ. Giống như chàng trai trong ký ức, lạnh lùng ngồi ở cuối lớp học, từng đọc thư tình của tôi và trân trọng gấp lại, chỉ là một giấc mơ hão huyền. Không… không hề giống. Anh ta vốn dĩ là một người bình thường, chỉ là khi xưa, tình cảm của tôi đã làm anh ta trở nên đặc biệt.
“Nói dối nhiều lần, rồi tự mình cũng sẽ tin là thật phải không? Tần Húc, đừng tự tô vẽ mình nữa.”
Tôi hít sâu một hơi,
“Lúc đó, anh vì cảm giác mới mẻ mà rời xa tôi. Bây giờ muốn quay lại, cũng chỉ vì thấy tôi không yêu anh nữa, trông mới mẻ mà thôi.”
Tần Húc mấp máy môi, dường như muốn phản bác nhưng không nói gì.
———–
Sau khi về nhà, tôi chặn tất cả các liên lạc của Tần Húc. Không lâu sau đó là đến sinh nhật của tôi. Trước khi đến Iceland, tôi đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, về cách sẽ trải qua sinh nhật này. Thậm chí, tôi còn nuôi một chút hy vọng: liệu có phải lời cầu hôn tám năm chưa nói ra của Tần Húc, được anh đặc biệt để dành đến ngày sinh nhật của tôi không? Ở một khía cạnh nào đó, tôi thực sự phải cảm ơn Tiết Sách. Nếu không có cú sốc đó, có lẽ đến bây giờ tôi vẫn còn bám víu vào chút hy vọng mong manh, và đáng thương từ quá khứ. Dù nó thực ra không hề tồn tại, chỉ đơn thuần là do tôi tự tưởng tượng ra.
Vào ngày sinh nhật của tôi, khi tan làm về, tôi thấy Tần Húc đứng dưới lầu, tay cầm một hộp bánh sinh nhật rất lớn. Ánh mắt tôi lướt qua anh ta mà không dừng lại. Nhưng khi đi ngang qua, anh ta nhẹ nhàng gọi:
“Tuế Tuế, sinh nhật vui vẻ.”
Tôi quay đầu đi, giọng đầy ghê tởm:
“Đừng gọi thân mật như vậy, tôi thấy kinh tởm.”
Tần Húc đứng đơ tại chỗ, trong mắt hiện lên nỗi đau rõ rệt. Một lúc sau, anh ta mới nhếch môi, gượng cười:
“Anh biết em rất ghét anh, không sao cả. Nhưng ít nhất, hãy nhận cái bánh này. Em đã từng nói, dù nhỏ đến đâu, mỗi năm sinh nhật cũng phải có bánh.”
“Không cần anh bận tâm, trước khi về tôi đã ăn rồi.”
Đi thêm vài bước, tôi nghe anh ta hỏi phía sau
“Có phải Tiết Sách tặng em không?”
Tôi chẳng buồn trả lời. Khi trời hoàn toàn tối, bên ngoài lại bắt đầu mưa. Mưa mùa đông lạnh buốt, quay cuồng trong gió rét thổi tới. Tôi cầm một cốc cacao nóng đứng trên ban công, mơ màng nhớ lại mùa hè sáu năm trước. Tôi chạy ra khỏi nhà trong tình trạng quần áo xộc xệch, mang theo sự tuyệt vọng và đau khổ tột cùng, không dám nhớ lại cái tát của mẹ tôi trên mặt. Khi Tần Húc khó khăn lắm mới tìm thấy và đưa tôi về, toàn thân tôi đã ướt đẫm. Còn bây giờ, tôi đứng trên ban công nhìn xuống. Trong cơn mưa gió, anh ta vẫn cầm cái bánh đứng yên tại chỗ, tự hành hạ bản thân mà không hề nhúc nhích.
“Điên rồi !”
Tôi uống xong cốc cacao nóng, quay vào ngủ. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Tần Húc đã biến mất. Ban đầu, tôi nghĩ anh ta cuối cùng cũng từ bỏ. Nhưng vào thứ hai khi công ty tổ chức khám sức khỏe, tôi nhấn nhầm tầng thang máy, và tình cờ gặp Tần Húc trong bệnh viện. Sau một đêm dầm mưa, anh ta bị sốt, đang truyền nước trong bệnh viện. Thấy tôi quay đi, anh ta lập tức rút kim truyền ra khỏi tay, đuổi theo:
“Tuế Tuế!”
Bệnh viện đông người qua lại, nhiều người tò mò nhìn về phía này. Tôi mím môi, kéo anh ta đến góc khuất bên cửa sổ.
“Có gì thì nói nhanh, đồng nghiệp tôi còn đang chờ trên lầu.”
Tôi bực bội nói
“Đừng mong tôi mềm lòng áy náy, tự mình dầm mưa, anh đáng đời bị như vậy, Tần Húc.”
Tần Húc gầy đi nhiều, gương mặt vốn đẹp trai giờ đây đầy vẻ tiều tụy. Anh ta nhìn tôi, cẩn thận nói:
“Anh chỉ muốn trải nghiệm lại, cảm giác của em năm đó. Lúc tìm thấy em trong mưa, anh đã nghĩ, nhất định phải bảo vệ em thật tốt, cuộc đời sau này của anh sẽ gắn liền với em. Nhưng thời gian quá lâu, mọi thứ trở nên nhàm chán, anh lại quên mất. Vì thế mà để mất em, là tự anh chuốc lấy.”
Tay anh ta rút kim truyền thả xuống bên hông, mấu nhỏ từng giọt xuống, trên sàn gạch sáng bóng tạo thành một dòng suối nhỏ ngoằn ngoèo. Nhưng Tần Húc như không cảm thấy đau, chỉ đứng nhìn tôi chăm chú, giọng khàn khàn:
“Tuế Tuế, chúng ta có thể bắt đầu lại không? Lần này anh sẽ theo đuổi em, anh sẽ viết thư tình cho em…”
Anh ta chưa nói hết đã nhắm mắt, ngất xỉu. Cơ thể đổ xuống sàn hành lang, phát ra một tiếng động lớn. Tôi chỉ đứng nhìn, không hề động đậy.
Thật kỳ lạ, ba tháng trước Tần Húc cũng từng sốt một lần. Khi đó tôi thật lòng yêu anh ta, lo lắng đến không yên. Dù đang đi làm, cũng phải nhắc nhở anh ta uống thuốc. Sau khi tan làm, tôi còn lập tức chạy đến công ty anh ta, mang mấy hộp thuốc đến. Tần Húc chỉ chịu gặp tôi dưới lầu, nhận thuốc, nói rằng còn phải tăng ca, bảo tôi về trước. Tôi nhìn gương mặt đỏ bừng vì sốt của anh ta:
“Bệnh thế này còn tăng ca! Ông chủ các anh là ác quỷ sao? Nếu không ổn, thì để em lên xin nghỉ giúp, em sẽ nói với anh ta”
“Chu Thanh Tuế.”
Anh ta đột ngột cao giọng, giọng điệu lạnh lùng lạ thường
“Anh đang bệnh còn phải làm việc, em có thể đừng làm loạn, đừng gây rắc rối thêm cho anh không?”
Lúc đó, tôi rõ ràng rất ấm ức, nhưng vẫn cố kìm nén cảm xúc, chỉ lo lắng cho anh ta bệnh mà vẫn phải tăng ca. Bây giờ, nhìn anh ta ngất trước mặt, nhìn các bác sĩ y tá vội vàng đưa anh ta vào phòng cấp cứu, trong lòng tôi lại không cảm thấy gì. Một y tá đi được vài bước, quay đầu lại ngập ngừng:
“Cô là người nhà bệnh nhân à? Anh ta bệnh khá nặng, cô có muốn…”
“Ồ, không phải.”
Tôi mỉm cười
“Tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
Sau khi khỏi bệnh, Tần Húc bắt đầu viết thư tình cho tôi. Anh ta còn đổi số điện thoại để gửi những tin nhắn dài lê thê, giống như tôi đã từng làm trong quá khứ, cực kỳ hèn mọn. Tôi không trả lời, anh ta liền theo tôi đến công ty, im lặng đứng dưới lầu, như một bức tượng điêu khắc im lặng.
“Đừng nhắn tin nữa, cũng đừng theo tôi nữa.”
Tôi đi tới, mặt không cảm xúc nhìn anh ta
“Thật sự rất phiền, cả anh và mấy bài văn ngắn của anh đều như vậy.”
Mọi chuyện đã xảy ra, không thể cứu vãn, bây giờ làm những việc này thì có ý nghĩa gì?
“Tuế Tuế, anh chẳng có gì cả, chỉ có em, luôn là như vậy.”
Giọng Tần Húc như trải qua nỗi đau khổ lớn lao
“Là anh đã bỏ qua điều này, tưởng rằng: cảm giác mới mẻ một thời gian hơn cả sự bình yên lâu dài. Bây giờ anh biết sai rồi, em muốn thế nào mới tha thứ cho anh?”
“Tôi không thể tha thứ cho anh, Tần Húc.”
Tôi lạnh lùng nói
“Bởi vì, anh không chỉ phụ lòng yêu thương của tôi, mà còn cả sự tin tưởng. Tối hôm đó tôi gọi điện cho anh, là đặt hy vọng cuối cùng vào anh, tôi rất biết ơn, và chân thành yêu thương anh. Đổi lại, anh chọn coi chuyện đó như trò cười để kể cho Đàm Vi nghe. Anh thật sự làm tôi ghê tởm.”
Tôi không nhìn gương mặt tái nhợt của anh ta nữa, quay đầu bước đi. Kể từ hôm đó, Tần Húc biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Nhưng tôi vẫn nghe tin tức về anh ta từ Tiết Sách. Anh ấy nói rằng, sau khi bị sa thải, sự nghiệp của Tần Húc rất khó khăn, nhiều lần không tìm được công việc ưng ý.
Sau đó, khó khăn lắm mới vào làm, nhưng do rò rỉ kế hoạch, khiến công ty tổn thất nặng nề, phải bồi thường một số tiền lớn. Thêm vào đó là thời đại internet, chuyện này lan truyền rất rộng, uy tín của anh ta bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tương lai có lẽ rất khó tìm được công việc tốt.
Tôi lặng lẽ nghe xong, hỏi anh ấy:
“Có liên quan gì đến anh không?”
Tiết Sách cười, mập mờ:
“Khó nói lắm.”
Nhưng tôi đã hiểu. Có lẽ tôi thật sự quá thù dai, hoặc thời gian chia tay còn quá ngắn, trong lòng chưa buông bỏ được những tổn thương đó. Nghe tin Tần Húc sa sút, tôi chỉ cảm thấy vô cùng hả hê.
“Em cũng đừng nghĩ mình nhỏ nhen, có những chuyện vốn không thể buông bỏ, cũng không nên buông bỏ.”
Tiết Sách uống rượu, kể cho tôi nghe về quá khứ của anh ấy và Đàm Vi. Cuối cùng, say khướt hỏi tôi
“Em nói xem, nếu ban đầu người anh quen là em thì sao?”
Tôi nghe ra ý tứ trong lời nói đó, im lặng một lúc, xoay xoay ly rượu trong tay, nhẹ nhàng nói:
“Em đã đổi công việc rồi, tháng sau sẽ đi Thượng Hải.”
Tiết Sách ngẩng lên nhìn tôi:
“Đừng nói là để tránh anh, anh cảm thấy mình không có trọng lượng đến vậy.”
“Tất nhiên là không.”
Tôi lắc đầu
“Chỉ là muốn đổi chỗ, rời xa những chuyện cũ này một chút.”
————
Mẹ tôi tình cờ biết chuyện chúng tôi chia tay, đặc biệt gọi điện đến chế giễu:
“Tao đã nói rồi, mày cứ đòi đi theo thằng Tần Húc đó, một thằng nghèo kiết xác thì có kết quả gì?”
“Chu Thanh Tuế, mẹ sẽ không hại con, ngoan ngoãn về nhà, mẹ sẽ sắp xếp cho con một buổi xem mắt.”
“Tôi sẽ không về nữa, sau này cũng sẽ không về.”
Tôi cúi đầu, nói với điện thoại bên kia
“Mẹ đã không yêu tôi, ngay từ đầu không nên sinh ra tôi.”
“Mày nói cái gì đấy! Chu Thanh Tuế, mày có lương tâm không”
Trước khi mẹ tôi lại bắt đầu chửi rủa, tôi cúp máy, chặn số của bà ấy.
———-
Năm thứ năm làm việc ở Thượng Hải, tôi được thăng chức. Năm đó tôi ba mươi tuổi, trong tưởng tượng của Chu Thanh Tuế quá khứ, lúc này cô ấy có lẽ đã kết hôn với Tần Húc, bắt đầu một cuộc sống mới mẻ và tốt đẹp. Cô ấy nắm bắt lấy tình yêu giả tạo, để tự mang lại cho mình chút cảm giác an toàn nhỏ bé. Nhưng đó chỉ là vô ích.
Khi mùa xuân đến, tôi nhận được một lá thư nặc danh. Mở ra, bên trong có vài cánh hoa hồng, và một bức thư tay chép bài thơ “Bông hồng cuối cùng” của Neruda. Nhiều năm trước, tôi đã viết một bức thư y hệt, và lén bỏ vào ngăn kéo của người đó trong buổi lễ ở trường. Tôi nghĩ, tôi biết người gửi thư là ai. Đó là tâm sự thầm kín của Chu Thanh Tuế 16 tuổi, mộng tưởng kéo dài tám năm.
Lúc đó, tôi quá khao khát được ai đó yêu thương, cần phải nhận được điều gì đó từ người khác, để chứng minh một số điều. Còn bây giờ, tôi đi trên một con đường hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng trước đây. Nó không được xây dựng bằng tình yêu hư vô và không ổn định, mà tồn tại theo một cách khác, vững chắc hơn nhiều. Tôi trở lại thực tại, xé lá thư ra và ném vào thùng rác.
Phần đời còn lại, không cần gặp lại nữa !
———–
HOÀN VĂN
“Tám năm, một con số không nhỏ trong đời người. Tám năm Tuế Tuế đã vẽ nên một giấc mơ màu hồng bên cạnh Tần Húc, tin rằng nơi đó có bình yên, có một hạnh phúc sẽ không bao giờ rời bỏ. Nhưng hóa ra, cực quang rực rỡ mà cô từng mong chờ, lại chỉ là ánh sáng tàn nhẫn soi rõ sự phản bội. Tình yêu vốn có thể sưởi ấm một trái tim, cũng có thể bóp nghẹt nó đến khi hóa thành tro bụi. Đến cuối cùng, tất cả những gì còn lại, là một Tuế Tuế không còn khóc nữa. Cô học cách yêu chính mình, giữa một thế giới từng dạy cô cách tổn thương.”
