Anh và chị ấy, cứ việc lấy nhau, Còn tôi sẽ lấy lại tất cả những gì từng bị cướp - Phần 5
“Nhưng vừa rồi dì Trương gọi cho tôi, nói rằng Trương Sở Dương tuyệt đối sẽ không cưới Tô Nhược. Sau khi sinh con xong, sẽ để chị ấy trở về quê ngay lập tức!”
Lời tôi thốt ra khiến sắc mặt 3 người trong phòng thay đổi:
“Y Hân, chuyện đã đến mức này, dù con có gả cho Trương Sở Dương, cũng chỉ có thể có được thân xác nó, mãi không thể có được trái tim.”
Lúc này, vẻ tự mãn trên khuôn mặt của Lưu Mai Phương hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nét mặt đầy đau khổ:
“Y Hân, con từ nhỏ đã được ông trời ban phúc, cái gì cũng không thiếu. Nhưng Nhược Nhược thì khác, con bé… con có thể đừng tranh giành Sở Dương với nó không?”
Lưu Mai Phương nói xong, Tô Nhược lập tức bật khóc nức nở:
“Y Hân, nể tình chị là chị gái của em, em có thể tha thứ cho chị được không?”
Thái độ của Tô Đại Cường vẫn không thay đổi:
“Y Hân, dù con không đồng ý hủy hôn với Sở Dương, thì ba con cũng sẽ tìm cách để Tô Nhược gả cho Sở Dương. Nếu con không buông tay, sau này người mất mặt chỉ có con!”
Cả ba người trong gia đình này, người tung kẻ hứng, áp dụng cả cách mềm dẻo lẫn cứng rắn. Nếu là tôi của kiếp trước, người hiền lành yếu đuối ấy, có lẽ đã tự cảm thấy đó chính là lỗi của mình rồi. Nhưng…
“Vậy tôi phải bỏ qua cho các người sao? Người không biết xấu hổ quyến rũ vị hôn phu của tôi, còn mang thai đứa con của anh ấy là Tô Nhược. Tôi thật sự xui xẻo đến tận tám đời, mới phải dính dáng tới các người.”
“Tôi nói cho các người biết, Tô Nhược, dù có dùng thủ đoạn gì, chuyện hôn sự với Trương Sở Dương tôi sẽ không hủy bỏ đâu! Cứ sinh con đi, đến lúc đó, đứa trẻ sẽ gọi tôi là mẹ. Còn các người, sẽ mãi mãi không thể xuất hiện trước ánh sáng, cùng lắm đứa trẻ chỉ có thể gọi Tô Nhược là dì thôi.”
Nghe xong, 3 người trong phòng tức đến mức không thể mở lời.
“Choang !”
Người giúp việc mang đồ ăn vào lúc này vô tình làm rơi vỡ bát.
“Xin lỗi, xin lỗi, là do tôi vụng về.”
Bà ta vội vàng cúi xuống nhặt mảnh vỡ, không may còn bị xước cả tay. Không đứng im nhìn được, tôi bước tới một bước: “Để tôi làm cho!”
Tôi quỳ xuống, giúp bà ta nhặt những mảnh vỡ lên. Sau khi nhặt xong, tôi đứng dậy, chuẩn bị vứt chúng vào thùng rác…Vừa nhìn lên, ánh mắt vô tình dừng lại trên khuôn mặt của người giúp việc, và tôi không thể rời mắt khỏi bà ta. Giống! Rất giống với Tô Nhược! Những suy đoán đã bị tôi dẹp bỏ trước đó, lại lần nữa hiện lên. Khi nhận thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình, người giúp việc vội vã cúi đầu và nói: “Cảm ơn.”
“Không sao.”
Tôi vỗ vai bà ta, tiện tay kéo một sợi tóc. Ngay khi vừa đi ra khỏi cửa phòng bệnh, tôi đã nhìn thấy Trương Sở Dương. Anh ta trông rất phấn khích:
“Hân Hân, thật tuyệt, em không ngại Tô Nhược sinh đứa con của anh, lại còn chịu làm mẹ đứa trẻ.”
“Em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ đối tốt với em.”
Nói xong, ánh mắt anh ta nhìn tôi tràn đầy tình cảm. Có vẻ như những lời tôi vừa nói trong phòng bệnh, đã bị anh ta nghe thấy. Tôi thực sự muốn nổi điên. Kiếp trước, tôi bị mù mắt đến mức tiếc nuối khi bị Tô Nhược cướp đi một tên thế này.
“Vậy Tô Nhược thì sao?” Tôi cố tình nói lớn.
“Đợi cô ấy sinh xong đứa bé, cho cô ấy một số tiền là được.” Trương Sở Dương vô tâm nói.
Trong phòng, khi câu nói của Trương Sở Dương vừa dứt, lại vang lên một trận kinh ngạc. Tô Nhược lần nữa ngất đi. Còn ngất thật hay giả, tôi không quan tâm. Mặt tôi không đổi sắc nhìn Trương Sở Dương:
“Những gì tôi vừa nói, chẳng qua chỉ cố tình chọc tức Tô Nhược thôi. Từ lúc anh và Tô Nhược vụng trộm qua lại, chúng ta đã không còn liên quan gì nữa.”
“Anh về nhà nói với ba mẹ anh đi, đừng để họ đi ra ngoài nói lung tung rằng: tôi là con dâu tương lai nhà các người.”
“Liên quan đến những người như các anh, thật xấu hổ.”
Nói xong tôi không để ý tới phản ứng của Trương Sở Dương, quay người bỏ đi.
Ngày trước buổi tiệc tốt nghiệp, tôi cùng mẹ chọn xong lễ phục và trở về nhà. Phát hiện Tô Nhược cùng ba mẹ cô ta đang ở trong nhà tôi. Cả ba người họ nằm dài trên ghế sofa, vừa ăn hạt dưa vừa xem tivi. Trong biệt thự, vỏ hạt dưa và nước trà đổ vương vãi khắp nơi, vô cùng lộn xộn.
“Mấy người đến làm gì?” Tôi nhìn họ.
Tô Đại Cường lại dựa người vào sofa:
“Hân Hân nói gì thế, chúng ta là một gia đình mà. Nhược Nhược mới xuất viện, không tiện làm phiền, không ở đây thì ở đâu?”
Lúc này, người giúp việc mang đồ từ trên lầu xuống. Tôi nhìn kỹ, thì ra là đồ đạc trong phòng tôi. Nhận ra sự chú ý của tôi, Tô Nhược vô tội lên tiếng:
“Hân Hân, chú nói chị cần một môi trường tốt để dưỡng bệnh. Nên làm phiền em chuyển lên tầng áp mái hoặc phòng khách đi nhé!”
Thật quá đáng! Lại không thông báo một tiếng, mà đã chiếm luôn phòng của tôi. Tôi tức giận không chịu nổi. Đang chuẩn bị cãi lại thì mẹ tôi đã lên tiếng trước:
“Bảo vệ, đưa cả gia đình họ này ra ngoài!”
“Mấy người dám! Mấy người có biết tôi là ai không? Tôi là chủ nhân của biệt thự này! Nếu các người dám động thủ, tôi sẽ đuổi việc hết!” Tô Đại Cường giận dữ.
Tuy nhiên, bảo vệ còn chẳng thèm dòm ngó đến họ. Dù sao, căn biệt thự này là của ông bà ngoại để lại cho mẹ tôi. Ba người bị ném ra ngoài, ngồi ở cửa mắng mỏ không ngừng.
Tôi thản nhiên nói: “Còn ồn ào nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Nói rồi, tôi lấy điện thoại ra. “1.1.0” Tôi bấm số, ba người kia ngay lập tức im bặt. Họ từ từ đứng dậy, cầm đống đồ đạc ít ỏi của mình rời đi.
“Tô Nhược.” Tôi đúng lúc này gọi Tô Nhược lại.
“Còn muốn gì?” Lúc này Tô Nhược cũng không giả vờ nữa, cô ta ôm bụng, ánh mắt đầy phòng thủ và oán hận nhìn tôi:
“Đừng có mơ tưởng làm hại đến đứa con của tôi.”
“Ha!” Tôi cười lạnh một tiếng:
“Chỉ dựa vào đứa trẻ, thì không thể vào được cửa nhà họ Trương đâu.”
“Nhà họ Trương coi trọng nhất là thể diện. Chỉ khi chuyện cô mang thai đứa con của Trương Sở Dương mọi người đều biết đến, khi đó nhà họ Trương mới có thể cho cô chính thức bước vào cửa.”
“Cô tốt bụng thật đấy nhỉ?”
Tô Nhược nhìn tôi, sắc mặt đầy cảm xúc. Cô ta không phải người hoàn toàn không có đầu óc, rất nhanh đã hiểu ra:
“Tô Y Hân, cô cố tình đúng không? Cô muốn nhà họ Trương cũng bị mang tai tiếng theo!”
“Đúng vậy, tôi cố tình. Cơ hội tôi cho, cô muốn thì nhận.”
Không lâu sau khi gia đình Tô Đại Cường rời đi, ba tôi trở về. Trong phòng khách, ông và mẹ tôi đã nổ ra một trận cãi vã chưa từng có. Vì tôi, vì Tô Nhược. Cuộc cãi vã bắt đầu từ chuyện Tô Nhược quyến rũ Trương Sở Dương, rồi lan rộng ra rất nhiều vấn đề khác. Ba tôi cảm thấy bao nhiêu năm qua, mẹ cứ luôn che chở cho tôi, đến mức bỏ qua tình cảm gia đình. Trong khi đó, mẹ ngoài việc thấy tôi bị ức hiếp ra, thì cũng có nỗi khổ riêng về chuyện ba tôi nhiều năm qua thường xuyên lạnh nhạt với bà. Bình thường mẹ tôi luôn rất tao nhã, nhưng lúc này bà không thể kiềm chế cảm xúc, lớn tiếng nói:
“Tô Chấn Nam, ông thật hèn hạ, thật vô dụng, ông chỉ biết theo đuổi chủ nghĩa gia trưởng! Ông không bảo vệ được vợ con, là một người vô lương tâm, mắt mù!”
“Trịnh Vận Như, bà muốn chớt à!”
Ba giận dữ, định giơ tay đánh mẹ tôi. Tất nhiên, tay ông ta không thể đánh trúng bà. Vừa giơ lên không trung, đã bị bảo vệ đã ngăn lại.
“Các người mau đánh Tô Chấn Nam, đánh càng mạnh, thưởng càng lớn!”
Tiếng kêu thảm thiết của Tô Chấn Nam vang lên trong phòng khách. Tôi đã muốn làm như vậy từ lâu rồi. Kiếp trước, mặc dù tôi chỉ học hết cao đẳng, nhưng nếu cố gắng, tôi cũng có thể sống tốt. Chỉ có điều, Tô Chấn Nam, Tô Nhược và Trương Sở Dương. Dù tôi có tìm công việc gì đi nữa, họ đều sẽ dùng quyền lực của mình để phá hoại công việc của tôi. Cuộc sống thảm hại kiếp trước, dù cũng có phần do bản thân mù quáng, nhưng từ đầu đến cuối tôi chưa từng làm chuyện xấu. Là những người này, từng bước đẩy tôi vào con đường cùng.
Ngay khi vừa trọng sinh, tôi đã muốn ghiếc Tô Chấn Nam rồi. Nhưng đến lúc thực hiện, lại không cảm thấy hả hê như mình tưởng. Bởi vì mẹ tôi. Bà đau khổ nhìn về phía tôi.
“Mẹ.” Tôi bước đến, nắm lấy tay bà nhẹ nhàng gọi.
“Mẹ không sao đâu.” Bà cố gắng nở một nụ cười.
Khi Tô Chấn Nam bị đánh đến không thể phát ra tiếng nữa, mẹ tôi mới quay sang nói với bảo vệ: “Dừng lại.”
Mặc dù không cam lòng, nhưng cuối cùng tôi cũng không làm gì. Mẹ vỗ tay an ủi tôi:
“Ngày mai là tiệc ăn mừng thi đại học của con, nếu làm ầm chuyện này lên, sẽ không hay đâu.”
Thế là tôi không nói thêm gì nữa. Tô Chấn Nam được đưa đi bệnh viện, trước cổng bệnh viện có người của mẹ tôi canh chừng. Đêm đó, phòng của mẹ vẫn sáng đèn. Tôi không yên tâm nên đã đi đến cửa phòng mẹ, nhìn thấy bà đang cất những bức ảnh chụp chung với ba tôi. Mẹ nhìn những bức ảnh, dừng lại hồi tưởng một chút, rồi đột ngột xé chúng. Tôi chỉ nhìn thấy những điều không tốt từ ba, nhưng chưa từng biết những chuyện mà hai người họ đã trải qua.
Khi cảm nhận thấy tôi đến, bà gọi lại. Tôi bước đến và ôm mẹ. Giọng mẹ vang lên từ trên đỉnh đầu tôi:
“Ngày xưa khi mẹ định lấy ba con, ông bà ngoại không đồng ý, bảo ba con xuất thân không tốt, năng lực kém. Mẹ bị những lời mật ngọt của ba con lừa gạt, nên mới quyết tâm lấy ông ấy.”
“Đến giờ, xem ra quả thật là mẹ chọn sai rồi.”
“Mẹ à, cuộc đời ai cũng có vài lựa chọn sai, chỉ cần kịp thời nhận ra và sửa chữa. Hơn nữa…”
Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ:
“Nếu không phải lấy ba con, có lẽ mẹ sẽ không có được một đứa con thông minh như con đâu!”
Tôi nói đùa một câu, khiến mẹ không kìm được mà bật cười. Bà nhìn tôi, rồi nghiêm túc hỏi:
“Hân Hân, nếu mẹ và bố con ly hôn, con có thể chấp nhận không?”
“Có thể ạ!”
“Vậy con sẽ ở với mẹ chứ?”
“Chắc chắn rồi!”
Lần này, tôi trả lời mà không chút do dự. Có lẽ vì câu trả lời của tôi đã khiến mẹ như được tiếp thêm sức mạnh, gương mặt bà lại hiện lên nụ cười tự tin:
“Ngày mai khi tiệc ăn mừng của con kết thúc, mẹ sẽ nói chuyện ly hôn với ông ấy.”
“Vâng.”
Tôi ôm mẹ, cùng thiếp đi. Đợi tới khi bà thở đều đều, tôi mới đứng dậy. Tôi tìm thấy một sợi tóc ngắn của ba trên gối, rồi cầm nó bước ra khỏi phòng ngủ. Sáng hôm sau, tôi đã cất công ra ngoài một chuyến, lấy tóc của Tô Nhược ở bệnh viện. Sau đó, mang tóc của Tô Nhược, ba tôi và bà giúp việc đưa cơm, vào làm xét nghiệm ADN.
Trở về nhà, tôi cùng mẹ đi tới khách sạn. Đến gần trưa, khách mời lần lượt tới. Ba tôi vốn đang dưỡng thương ở bệnh viện, nhưng vẫn cố gắng gượng dậy tham gia tiệc ăn mừng. Tôi có chút lo lắng rằng ông sẽ lại gây chuyện ở đây. Nhưng mẹ nói: ông rất để ý đến thể diện, vì vậy tôi mới yên tâm. Như mẹ đoán, ba tôi vốn chẳng quan tâm đến tôi, nhưng hôm nay mặt ông vẫn tươi cười, nụ cười lớn đến mức, ngay cả băng dán trên mặt cũng không che nổi.
“Ông Tô, con gái ông giỏi quá!”
“Đương nhiên, con gái của tôi mà.”
Có người thấy ông trông như thế liền lo lắng hỏi: “Ông sao vậy? Sao lại bị thương nặng thế?”
Ba tôi miệng đang cười lớn nhưng ánh mắt có chút u ám, đáp lại:
“Ha ha, con gái đậu vào Thanh Hoa vui quá. Uống hơi quá một chút, nên mới té thành thế này.”
Nghe vậy, tôi nhìn mẹ một cái, cả hai đều không nhịn được bật cười. Không thể không nói, ông ta quả thật biết cách tìm lý do cho bản thân. Kỹ năng nói dối này đúng là có thể dùng vào việc khác. Khách ra vào nườm nượp, cuối cùng dưới ánh mắt mong chờ của mẹ, ông bà ngoại tôi đã đến. Lúc trước vì mẹ cố chấp lấy ba tôi, ông bà ngoại vô cùng tức giận. Những năm qua, mặc dù âm thầm giúp đỡ mẹ tôi trong công việc, nhưng việc đến thăm nhau gần như không có.
Mỗi lần mẹ tôi về thăm hai người, họ đều làm mặt lạnh. Chỉ có khi đối diện với tôi, ông bà mới vui vẻ trở lại. Nhưng thực ra tôi biết, họ chỉ lợi dụng tôi để quan tâm mẹ, yêu tôi cũng là vì yêu mẹ mà thôi.
“Ba, mẹ, rốt cuộc hai người cũng tới.” Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ông bà ngoại mặt đầy kiêu hãnh:
“Nếu không phải vì sợ bữa tiệc mừng thi đại học của Hân Hân có tiếc nuối, chúng tôi chẳng thèm đến đâu.”
“Vâng, vâng, để con dẫn hai người vào.”
Mẹ vội vàng đỡ ông bà ngoại. Các bạn học của tôi đã đến, gia đình nhà họ Trương cũng đông đủ, nhà Tô Nhược cũng vậy. Mãi tới gần trưa, khách khứa hầu như đều đến đủ, nhưng tôi vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Tần Vũ. Đến lúc này, tôi mới cảm thấy mình có chút vội vàng. Tôi không biết thành tích học tập của Tần Vũ thế nào, cũng không biết cậu thi vào trường gì, vậy mà lại không suy nghĩ mà mời cậu tới…
————–