7 Ngày đếm ngược: Định mệnh trớ trêu - Phần 6
Tôi quay lại hỏi Tống Viễn, người đã đến bàn bạc dự án với tôi:
“Ai hợp tác vậy? Tôi sẽ tặng quà cho anh ta.”
Hôm nay tôi sẽ bàn công việc với bố của Tống Viễn. Nếu anh ta ra mặt, sẽ dễ dàng nói chuyện hơn rất nhiều, nên mới mang anh ta đi cùng.
“Không phải là cô biết sao? Tháng trước Chủ tịch Hoàng đích thân tới chỗ cô đặt hàng.”
Trong hai năm qua, tôi là người đã đàm phán để cướp rất nhiều hợp đồng của công ty Tạ Thần. Sau khi bắt đầu tự mình làm việc, để trả thù Tạ Thần đã phản bội và ép rời khỏi công ty, tôi thường đánh cắp khách hàng của anh ta. Ngoài ra, Tạ Thần đã thay đổi cơ cấu nhân sự và thay thế nhiều quản lý mà tôi tuyển dụng trước đó. Vì vậy, sau khi hợp đồng của nhiều dự án hợp tác trước đây hết hạn, họ cũng bị quản lý của tôi săn đón. Quá nhiều nên không thể nhớ hết.
Tôi xấu hổ: “À, được rồi, hôm nay tôi sẽ tự đi mua quà cho mình.”
Tống Viễn còn tiện tay vòi tiền tôi:
“Nhớ mang cho tôi một món quà nhé. Vốn dĩ hôm nay tôi định đi chơi với bạn gái tương lai, bị cô kéo về làm việc thì phải bồi thường chứ?”
Tôi cười thành tiếng:
“Tôi đã giúp anh trốn buổi gặp mặt mà anh không muốn đến, anh lại dùng nó để vòi tiền tôi. Làm người ai làm thế chứ.”
Cuộc sống không phải là sự lặp đi lặp lại, nó luôn biến động nếu bạn dành cho nó sự chú ý. Một tháng sau, tôi bị cảm, khi đến bệnh viện, tôi lại thấy Lâm Việt và mẹ Tạ Thần choảng nhau. Lần trước Tạ Thần mắng Lâm Việt mất trí và nói dối anh ta và mẹ mình là có nguyên do. Hơn một năm trước, Lâm Việt sinh ra đứa con gái. Mẹ Tạ Thần cũng chửi không kém gì Tạ Thần, lời nào khó nghe nhất cũng được nói ra. Bà ta nói:
“Mỗi việc sinh con trai cũng không làm được, sinh con gái vô tích sự. Mau phá cái thứ phải bù lỗ trong bụng cô đi.”
Hóa ra Lâm Việt lại có thai, bọn họ lại đến đây để kiểm tra lại giới tính của đứa trẻ. Lâm Việt có lẽ đã tức giận trong khoảng thời gian này, và không thể chịu đựng được nữa. Cô ta phản công:
“Bà gọi con gái là vô tích sự, nhưng bản thân bà không phải là phụ nữ sao? Bà gọi ai vậy, bà phù thủy già?”
Mẹ Tạ Thần ngay lập tức phản pháo:
“Cô là con khốn, hèn nhát và thua cuộc! Nếu không có cô, con trai tôi làm sao có thể ly hôn với Tức Mặc, và cưới cháu gái của một tên tội phạm như cô? Gia đình cô nhanh chóng trả lại toàn bộ số tiền mà chú cô đã tham ô, nếu không cô đừng trách!”
Lâm Việt không phải là người hiền lành, cô ta tấn công trực diện:
“Nếu như không phải bà muốn quản chuyện của con trai bà, bà có để Tạ Thần ly hôn và Tức Mặc mà cưới tôi không? Bà còn chửi Tức Mặc nữa.”
Đang nói lý cho tôi đấy à, chân thành cảm ơn cô. Vì không phục, mẹ Tạ Thần liền thẳng tay tát vào mặt Lâm Việt một cái mạnh, đến mức hằn năm dấu ngón tay trên mặt cô ta. Bà ta túm được tóc Lâm Việt, vừa kéo vừa gửi:
“Mày dám cãi lại tao, con khốn này, xem hôm nay tao đánh chớt mày.”
Nhìn mà tê rần cả da đầu. Sau đó, tôi lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh rồi gọi cảnh sát. Trợ lý của tôi vẫn là cô bé dễ thương ngày xưa, cô ấy rời khỏi chi nhánh của Tạ Thần và lại đến chỗ tôi. Cô ấy rất ý thức được mối quan hệ yêu, hận giữa tôi và Tạ Thần, nên trợn mắt nhìn thao tác của tôi, hỏi:
“Chị Tức Mặc, thật vui khi thấy chị đã buông bỏ được, chị thực sự đã gọi cảnh sát!
Đối diện bệnh viện là đồn cảnh sát, chưa đầy năm phút là cảnh sát đã đến. Cả hai đều bị đưa đi. Sau khi hai người bị đưa đi, trợ lý nhỏ của tôi thở dài:
“Cũng may là chị đã chia tay với Chủ tịch Tạ, nếu không…”
Nếu không thì sao? Tôi chắc chắn không phải là người bị đánh. Mẹ Tạ Thần dám tấn công Lâm Việt bởi vì, thứ nhất, Lâm Việt ngay từ đầu đã cố gắng lấy lòng bà ta, mang lại cho bà ta cảm giác ưu việt. Thứ hai, Lâm Việt không có sự tự tin để ly hôn với Tạ Thần, và hoàn toàn bất hòa với mẹ của anh ta. Cô ta biết mẹ Tạ Thần đã tấn công cô ta, nhưng cô ta không dám đánh trả.
Ngày hôm sau, một phóng viên báo lá cải ở thành phố A, Chu Minh, đã đăng thông tin này. Có hình ảnh độ phân giải cao, có thể nhìn rõ cả chuyện mẹ Tạ Thần đã túm bao nhiêu sợi tóc của Lâm Việt. Ảnh là do tôi cung cấp. Vì vậy dư luận biết rằng: mẹ Tạ Thần đã đánh con dâu và bị đến đồn cảnh sát, vì phát hiện thai nhi là con gái. Trước đây tôi đã từng nói với bà ta, đừng xây dựng hình ảnh quý bà sẽ mất mặt, nhưng bà ta nhất định không được nghe. Đó là một trò hề lớn.
Ngay khi tin tức này lan ra, một số bạn bè nhiệt tình trong giới truyền thông cũng lôi ra tin đồn rằng: Lâm Việt là tiểu tam và tôi bị buộc phải từ chức. Lâm Việt đáng bị toàn bộ cộng đồng mạng mắng mỏ, Lâm Việt và Tạ Thần đều bị mất uy tín. Sau khi cư dân mạng nhiệt tình mắng Lâm Việt và Tạ Thần, họ đã chúc mừng tôi:
“Chúc mừng chị Tức Mặc đã nhảy ra khỏi hố lửa này.”
Cảm ơn bọn họ. Lúc đầu tôi không muốn mọi người nhìn thấy những trò hề này, nhưng hai năm sau, bọn họ lại tự mình công khai nó bằng những thủ đoạn vòng vo. Người xưa có câu “Đi đêm có ngày gặp ma.”
Hai tháng nữa. Khi gia đình Tạ Thần hỗn loạn, công ty cũng gặp khó khăn. Chi nhánh này bị tố cáo vì lập tài khoản giả và trốn thuế đã bị điều tra. Ngay từ khi biết Tạ Thần đã thay thế ban quản lý mà tôi mang theo, bằng người thân của mẹ anh ta và Lâm Việt, tôi đã biết rằng anh ta đã đi quá xa. Chi nhánh của anh ta đang lao xuống dốc không phanh.
Bên cạnh đó, thỉnh thoảng tôi cũng cướp vài mối kinh doanh của anh ta. Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng điều gì đó sẽ xảy ra sớm như vậy. Tống Viễn nghe được tin này, vỗ ngực nói:
“May mắn là tôi đã có tầm nhìn xa nên rút lui. Kể từ khi anh ta thay trưởng phòng tài chính công ty, bằng cháu gái của mẹ anh ta, tôi cảm thấy không có gì tốt cả.”
Tôi không còn gì để nói với anh ta: “Anh thật thông minh.”
Tống Viễn đáp lại: “Cả hai chúng ta đều thông minh.”
Cả hai chúng tôi đều không nhắc đến người tố cáo, và giả vờ như không liên quan gì đến mình.
Sau sự việc này, chi nhánh của Tạ Thần đã sụp đổ với tốc độ rơi tự do. Trụ sở chính cũng bị chi nhánh liên lụy. Tôi đã chộp được thêm một vài khách hàng và kiếm được rất nhiều tiền. Cho dù Tạ Thần có cố gắng lật ngược tình thế, bằng cách đuổi toàn bộ người thân của mẹ anh ta và Lâm Việt ra khỏi công ty, đồng thời để khôi phục danh tiếng, anh đã quyên góp năm triệu cho vùng nghèo cũng không giúp ích được gì. Cộng đồng mạng chế giễu anh ta vì thói khoe khoang, thậm chí có một số anh hùng bàn phím còn hỏi thẳng:
“Đây có phải là kết quả của việc trốn thuế không?”
Trụ sở chính của Tạ Thần cũng bắt đầu đi lao dốc. Tôi chợt nhớ rằng nhiều năm trước, khi lần đầu tiên tôi cùng Tạ Thần khởi nghiệp, công ty cũng gặp khủng hoảng có vấn đề với nguồn đầu tư. Tạ Thần thậm chí còn có ý định bỏ việc và tìm một công việc khác, tôi cùng anh ta đi khắp nơi để nhờ giúp đỡ. Trong thời gian đó, chúng tôi hoặc đang cầu xin sự giúp đỡ hoặc đang trên đường cầu cứu, tôi cùng anh ta phải nhìn mặt rất nhiều người. Sau khoảng thời gian khó khăn ấy, anh ta nói với tôi:
“Có em thật là tốt, Mặc Mặc. Từ nay trở đi, chỉ cần anh có cháo ăn thì anh sẽ không bao giờ để em đói.”
Nhưng sau này, khi công ty lớn mạnh hơn, anh ta không những không nhớ mình đã nói gì, mà còn cố nuốt chửng những thứ vốn dĩ thuộc về tôi. Có những người chỉ có thể chia sẻ khó khăn chứ không thể chia sẻ niềm vui. Tạ Thần là loại người như vậy.
Tuy nhiên, cũng tốt thôi, anh ta và Lâm Việt vốn đã chia sẻ niềm vui. Bây giờ họ sẽ chia sẻ khó khăn cùng nhau, để tình cảm dành cho nhau ngày càng sâu sắc hơn. Không phải trước đó Tạ Thần đã nói với Lâm Việt rằng: anh ta thà từ bỏ tài sản hiện tại của mình, còn hơn phải xa Lâm Việt sao? Mặc dù công ty của anh ta hiện đang đứng bên bờ phá sản, nhưng cũng là cơ hội để anh ta thực hiện lời hứa với Lâm Việt. Lần này, Tạ Thần à, anh hãy là một người đàn ông thực sự đi. Đã hứa thì phải giữ lời.
Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu hai người cùng nhau đến cầu xin tôi. Thì vì tình yêu bền chặt hơn của họ, tôi bất đắc dĩ đồng ý từ nay trở đi sẽ không chiếm đoạt công việc kinh doanh của Tạ Thần nữa. Nhưng xem ra Lâm Việt không có ý định chia sẻ khó khăn với Tạ Thần. Chưa đầy nửa năm sau, hai người ly hôn.
Lâm Việt nói với mọi người ở khắp nơi rằng: cô ta không thể sống với anh ta vì bà mẹ chồng độc ác, đã ép cô ta phải phá bỏ đứa con thứ hai. Nhưng nguyên nhân thực sự, là do công ty của Tạ Thần không thể tồn tại được nữa, Lâm Việt không muốn phải gánh nợ với Tạ Thần. Khi hai người sắp ly hôn, Lâm Việt đi theo một ông già giàu có hơn Tạ Thần lúc này. Nghe được tin này tôi cảm thấy hơi bối rối.
Ah…Tôi chỉ có thể thở dài, màu xanh lá cây là sự tái sinh. Điều này khá hợp lý, tôi đã nói gì chứ, đây là một trò chơi tiền bạc nhưng họ nhất quyết tạo vỏ bọc tình yêu. Lâm Việt vì quan tâm đến tiền của Tạ Thần mà đến với anh ta, cũng vì tiền nên bây giờ cô ta chọn người giàu hơn Tạ Thần. Cô ta vẫn còn trẻ trung và xinh đẹp, nên không có gì sai. Tôi hy vọng Tạ Thần ổn. Nhưng đáng tiếc là không được như vậy. Tạ Thần có việc phải làm.
Ba tháng sau khi Lâm Việt rời đi, công ty thực sự không thể tồn tại, và không còn cách nào khác ngoài việc tuyên bố phá sản. Lúc này tôi thực sự ngưỡng mộ Tạ Thần. Dù Lâm Việt lợi dụng anh ta, nhưng anh ta vẫn phản đối việc ly hôn với Lâm Việt. Bởi vì sau khi hai người kết hôn, họ mua hai căn nhà đứng tên chung của vợ chồng, nếu ly hôn sẽ mất một căn.
Vì vậy, sau khi thủ tục phá sản hoàn tất, Lâm Việt đã có một phần trong khoản nợ gần 50 triệu mà anh ta phải gánh chịu. Và ông già giàu có kia đã vứt bỏ Lâm Việt ngay lập tức, không muốn bị lợi dụng và giúp Lâm Việt trả nợ.
Tôi xem tin tức, gửi cho bọn họ mấy lời: “Tiểu tam cặn bã, nhốt cô ta lại!”
Người ta nói rằng: cuối cùng Tạ Thần đã bán hết tài sản ở quảng trường thành phố, hai căn nhà đứng tên vợ chồng và một số xe ô tô hạng sang để trả nợ. Anh ta đã hoàn toàn trở lại hình dáng ban đầu, không thể nói giống hệt như lúc anh mới bắt đầu kinh doanh, nhưng chỉ có thể nói là không có gì khác biệt. À không, có một sự khác biệt, bây giờ anh ta đã già hơn, đã đến tuổi trung niên rồi. Không biết anh ta có còn đủ can đảm để khởi nghiệp và quay trở lại hay không.
Tuy nhiên, tôi không quan tâm nữa. Thất bại của anh ta không phải là lỗi của tôi. Nếu anh ta không đưa đám họ hàng bất tài của mẹ mình và Lâm Việt vào công ty, và trao quyền quản lý cho họ, tôi sẽ không thể ăn trộm thương vụ kinh doanh nào từ anh ta.
———–
Tôi tưởng rằng kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại Tạ Thần nữa, nhưng không phải vậy. Khi Tống Viễn kết hôn, tôi đến dự tiệc cưới của anh ta và gặp Tạ Thần.
Tạ Thần làm quản lý cấp dưới tại khách sạn, nơi Tống Viễn tổ chức tiệc cưới. Dường như anh ta không còn đủ dũng khí để khởi nghiệp. Không biết người khác cảm thấy thế nào khi gặp lại chồng cũ, nhưng khi nhìn Tạ Thần, người không giấu được sự mệt mỏi dù mặc vest và giày da, tôi không hề cảm thấy gợn sóng nào trong lòng, giống như gặp một người đàn ông xa lạ. Không yêu cũng không ghét.
Tạ Thần nhìn tôi hồi lâu, mới bước tới nói: “Tôi xin lỗi chuyện lúc trước.”
Tôi mỉm cười với anh ta:
“Không cần phải xin lỗi. Lúc đó, tôi keo kiệt không gửi lời chúc phúc cho anh, bây giờ tôi sẽ chúc phúc cho anh. Chúc anh và Lâm Việt trăm năm hạnh phúc.”
Sắc mặt Tạ Thần có chút xanh, đầu cũng có vẻ hơi xanh. Tuy nhiên, bây giờ anh ta có thể được xem là hiền lành. Tôi nói thêm:
“Hiện giờ, quãng thời gian chín năm mà anh đã bỏ lỡ vì không cưới Lâm Việt, đã được bù đắp. Anh không có gì phải hối tiếc nữa.”
Tôi mỉm cười lướt qua anh, tiến về phía trước…
———
HOÀN VĂN
“Có những kẻ, cả đời cũng không hiểu được: người từng cùng mình đi qua bảy năm giông bão, không đáng bị phản bội chỉ vì một cơn say với tình cũ. Tạ Thần đánh mất Tức Mặc, không phải vì Lâm Việt quá tốt, mà vì anh ta không đủ bản lĩnh để giữ người phụ nữ, đã vì mình mà trở nên mạnh mẽ.
Còn Tức Mặc, cô không gào khóc, không van xin, cũng chẳng níu kéo. Cô lặng lẽ thu dọn đau thương, ném lại chiếc nhẫn cưới và bước đi bằng đôi chân đã từng quỵ ngã, vì chính tình yêu đó. Cô ấy mất bảy năm để xây một ngôi nhà mang tên “chúng ta”, nhưng chỉ cần bảy ngày đếm ngược, là đủ để phá hủy và tái sinh một con người mới. Phụ nữ khi yêu có thể ngu ngốc, nhưng khi buông rồi sẽ không quay đầu.