7 Ngày đếm ngược: Định mệnh trớ trêu - Phần 5
Tạ Thần đã biết tôi được bảy năm và ít nhiều cũng hiểu tôi. Thấy tôi mắng anh ta một cách tự tin như vậy, liền biết rằng tôi không gây rắc rối gì cho anh ta, liền nói: “Anh xin lỗi”.
Sau đó anh ta lảm nhảm rất nhiều, xin lỗi và nói những điều tử tế. Chỉ với một mục đích duy nhất, là yêu cầu tôi ra mặt bàn việc gia hạn một số hợp đồng hợp tác với trụ sở chính. Tôi lại đập bản thỏa thuận ly hôn ra trước mặt anh:
“Ký vào đây, việc ly hôn sẽ hoàn tất. Anh sẽ không còn chán ghét tôi nữa, tôi có thể cân nhắc.”
Tạ Thần có lẽ cũng biết tính cách của tôi là có thù tất báo. Cho nên, nếu thật sự ly hôn, đừng nói đến việc giúp anh ta đàm phán hợp tác, nếu thành lập công ty tôi sẽ cướp đối tác của anh ta luôn. Sẽ rất tốt nếu cướp được công việc kinh doanh của công ty anh ta. Thế là Tạ Thần lại từ chối lần nữa.
Lại một tháng nữa trôi qua. Tôi nhận được tin nhắn khiêu khích từ Lâm Việt:
“Tức Mặc, cô bớt tự mãn đi. Tôi chắc chắn sẽ khiến Tạ Thần ly hôn với cô.”
Lâm Việt tự tin như vậy, là vì cô ta đang mang thai, đây là việc mẹ Tạ Thần mong chờ từ lâu. Lâm Việt thực sự đã cố gắng lấy lòng mẹ anh ta. Cô ta bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn trước mặt mẹ Tạ Thần, để bà ta hưởng thụ cảm giác có một nàng dâu biết vâng lời. Chứ không giống với tôi, một nàng dâu hư hỏng, cãi lại mẹ chồng. Bây giờ cô ta lại đang mang thai, mẹ Tạ Thần Thần vốn hận không thể được gặp mặt cháu nội sớm hơn, đã chấp nhận cô ta là con dâu. May phước, có vẻ ngày tôi thoát khỏi Tạ Thần đang đến gần rồi.
Nửa tháng sau, Tạ Thần lại chủ động đến gặp tôi để bàn chuyện ly hôn, anh ta vẫn vô liêm sỉ muốn tôi rời khỏi công ty. Anh ta nói:
“Tức Mặc, nếu em muốn ly hôn thì hãy đồng ý rời khỏi công ty, kể cả chi nhánh mới. Bằng không, anh sẽ không đồng ý ly hôn. Thứ duy nhất em có thể lấy là căn hộ ở quảng trường.”
Anh ta lại tiếp tục:
“Em muốn chúng ta hoàn toàn chấm dứt đúng không? Nếu em không từ bỏ cổ phần của công ty chuyện đó sẽ không xảy ra?”
Nhìn Tạ Thần đang lạnh lùng thương lượng điều kiện, tình cảm tôi dành cho anh ta cũng bay luôn theo mây theo gió. Đúng là tôi chưa bao giờ hiểu tên khốn này. Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng:
“Trước khi đến chỗ tôi, anh đi ngang qua chuồng lừa hả, chọc giận nó rồi à?”
Nghe điều này, Tạ Thần tức giận đùng đùng: “Tức Mặc…”
“Ủa, không chọc giận nó mà ăn nói như bị nó đá vào não vậy.”
Nhìn thấy Tạ Thần nổi giận, tôi liền nói:
“Tạ Thần, kể từ khi tôi phát hiện anh ngoại tình, tôi đã không tung bất cứ tin nào trước mặt giới truyền thông, không công khai chuyện ngoại tình của anh. Anh nghĩ xem, anh có nhiều nhiều bí mật như vậy, nếu tôi công khai thì anh có lặn tới đáy Thái Bình Dương cũng không thoát được. Lúc đó, những hợp đồng mà anh đã ký sẽ bị ảnh hưởng đến mức nào? ”
Tạ Thần im lặng. Tôi tức giận mắng: “Anh còn mặt mũi yêu cầu tôi rời công ty cơ à?”
Càng nói tôi càng tức, nên bắt đầu nói mắng nặng lời hơn:
“Yêu nhau là cái duyên, cưới nhau là cái nợ. Nhưng nếu anh muốn kết thúc duyên nợ của mình trong mệt mỏi, thì tôi sẽ giúp anh. Ngày mai, tôi sẽ công khai chuyện anh ngoại tình. Có lẽ, nên để cho toàn thế giới biết: anh đối xử với người đã giúp mình trèo lên vị trí hiện tại như thế nào.’
Tạ Thần khá là ngạc nhiên, có lẽ anh ta chưa biết rằng: tôi đã biết việc Lâm Việt mang thai. Nếu không phải vụ kiện ly hôn kéo dài quá lâu, Tạ Thần cứ trì hoãn hết lần này đến lần khác, tôi cũng không muốn gặp mặt anh ta nữa. Cái thứ kinh tởm này, ly hôn còn tùy thuộc vào tính cách của anh ta.
Sau một tháng dài giằng co tột độ, cuộc hôn nhân cuối cùng cũng tan vỡ. Sau khi ly hôn, tôi vẫn làm việc ở văn phòng chi nhánh. Chắc anh ta sợ tôi tìm cách đuổi anh ta ra khỏi ngành, hoặc làm điều gì bất lợi cho anh ta. Anh ta đã thực hiện một cuộc cải cách lớn trong chi nhánh. Thậm chí, còn ép buộc nhận những người, mà trước đây tôi đã từ chối tuyển dụng. Để gây rắc rối và làm rối loạn tâm lý của tôi. Lại còn theo dõi tôi.
Chứng kiến những việc này, tôi vẫn thấy lo lắng, nên chỉ đề nghị bán lại cổ phần của chi nhánh mà tôi đang nắm trong tay. Chuyện đến nước này tôi cũng muốn vứt nó đi, tôi cũng không muốn liên quan gì đến Tạ Thần nữa. Với cách làm của anh ta, công ty sẽ sớm xuống dốc.
Nếu Tạ Thần muốn tự hủy, thì anh ta tự đi mà gánh gánh hậu quả, đừng liên lụy tới tôi. Lúc đầu, tôi và anh ta cùng nhau chuẩn bị việc thành lập chi nhánh thứ hai. Bây giờ, tôi muốn tự mình làm việc đó. Tôi lợi dụng tình thế nâng giá lên, đòi giá cao gấp ba lần giá thị trường. Tạ Thần đã mặc cả với tôi nhiều lần, nhưng vì cái mồm to của tôi, cuối cùng cũng chấp nhận lời đề nghị.
Tôi không làm gì cả, tôi chỉ tìm người tiếp cận và thủ thỉ phân tích cho Lâm Việt nghe. Nếu tôi và Tạ Thần tiếp tục liên lạc với nhau sau khi ly hôn vì vấn đề công ty, sau này có thể cô ta sẽ chẳng là gì với anh ta nữa. Còn tôi sẽ đứng vào vị trí của bạch nguyệt quang. Suy cho cùng, cái gì mất đi và cái gì không đạt được mới là ngon nhất. Bản thân cô ta cũng trải nghiệm rồi. Mẹ Tạ Thần đã đưa Lâm Việt đi kiểm tra giới tính thai nhi, là con trai. Cô ta đã lợi dụng đứa con trai này để nổi cáu với Tạ Thần suốt ngày.
Lần nào tôi gặp Tạ Thần vì chuyện công ty, cô ta cũng gây rắc rối. Có lần tôi cãi nhau với Tạ Thần ở công ty, tôi nói với hắn:
“Nếu anh thật sự không muốn dây dưa với Lâm Việt nữa, thì sao không chia tay với cô ta đi?”
Chia tay. Anh ta có muốn đối xử với tôi giống như cách anh đã làm với Lâm Việt trước đây không? Tạ Thần mắng cô ta:
“Anh đã cưới em rồi, em có thể đừng vô cớ gây chuyện nữa được không?”
Lâm Việt lý trí hỏi: “Trước đây anh đã làm như vậy phải không?”
Đúng là kinh nghiệm của tiểu tam, tỉnh táo hơn tôi rất nhiều. Vì cô ta xúc động mạnh nên bị động thai phải nhập viện. Tạ Thần chỉ có thể chấp nhận mức giá mà tôi đưa ra, vì đứa con trong bụng cô ta. Vì vậy, ba tháng sau khi ly hôn, tôi lấy được tiền và rút khỏi chi nhánh.
Sau khi rút khỏi chi nhánh, tôi bận rộn chuẩn bị thành lập công ty và không có thời gian chú ý đến Tạ Thần và Lâm Việt. Không ngờ ở tháng thứ ba sau khi tôi rút khỏi chi nhánh, Tống Viễn cũng rút cổ phần của mình. Anh ta đến gặp tôi và nói:
“Tôi nghe nói: cô định tự mình khởi nghiệp, tôi sẽ trông cậy vào cô.”
Tôi hỏi: “Tại sao anh muốn rút tiền dù vẫn có lãi?”
Trong hai năm qua, tôi đã quản lý chi nhánh khá tốt, ít nhất số tiền mà cổ đông đầu tư trước đó đã thu hồi. Đây không phải là thời điểm thích hợp để tiếp tục hưởng cổ tức sao? Tống Viễn cười:
“Nếu bây giờ tôi không rút tiền, đợi công ty bắt đầu thua lỗ mới rút sao?”
“Cô có biết: tại sao tôi không muốn ở lại với quý ông mất não và trà xanh kia không? Dưới sự điều hành của những loại người này, công ty sẽ trở thành Công ty gia đình, vì bọn họ chỉ chăm chăm nhồi nhét người thân bất tài của mình vào đó.”
Tốt lắm, tôi tưởng Tạ Thần đưa những người thân vô dụng đó vào công ty, chỉ để gây rắc rối cho tôi và khiến tôi phải bán cổ phiếu và thôi việc. Không, anh ta thực sự mất trí rồi, ngay cả người thân của Lâm Việt cũng được đưa vào. Thậm chí còn ép một số quản lý mà tôi tuyển dụng rời công ty. Thế thì họ thực sự là những ân nhân lớn của tôi. Trước đây không thể mang những người quản lý này đi cùng, bây giờ thì họ trực tiếp đẩy qua cho tôi.
Hai tháng sau, công ty tôi chính thức đi vào hoạt động. Vào đêm đầu tiên khai trương chính thức công ty, một số cổ đông đã ăn tối với ban lãnh đạo. Yêu cầu mua số lượng lớn cổ phần của Tống Viễn không được xem xét, anh ta đã lôi kéo thêm ba người anh em phú nhị đại của mình đến dự.
Trong bữa ăn, anh ta xen vào ba người anh em của mình, cụng ly rượu với tách trà của tôi và nói:
“Tức Mặc, nhìn này, đây đều là những người đàn ông tốt tôi chọn cho cô. Đều độc thân, dễ thương và là sói nhỏ. Nhà ở gần hồ thì hưởng trước ánh trăng, cô hiểu không?”
Khóe miệng tôi giật giật, tôi trợn mắt nhìn anh ta. Anh ta nói thêm:
“Cô không cần phải cảm ơn tôi. Cô thực sự không cần phải cảm ơn tôi, vì cô đã làm việc chăm chỉ để tôi có thể ở nhà, mà vẫn kiếm được nhiều tiền.”
“…Tôi rất biết ơn anh. Thật khó để một kẻ nghiện tiền và muốn kiếm tiền như anh, dành thời gian quan tâm đến đời sống tình cảm của tôi.”
Anh ta trả lời một cách đương nhiên:
“Không, bây giờ cô là con gà đẻ trứng vàng của tôi. Cô phải nhớ rằng: chỉ cần cô có tiền, thì bạn trai của cô vẫn đang học mẫu giáo”.
Anh ta lại vỗ vai tôi:
“Tránh xa những kẻ cặn bã ra, thì cuộc sống của cô sẽ tốt hơn. Hãy đến, chúc mừng cuộc sống tươi đẹp sắp tới”.
Tống Viễn nói đúng, tránh xa những kẻ cặn bã sẽ khiến cuộc sống của tôi tốt hơn. Ví dụ như hai năm sau, tôi vui vẻ đi ra ngoài bàn chuyện hợp tác ở quảng trường thành phố, tình cờ gặp Lâm Việt và Tạ Thần đang cãi nhau. Thật là thú vị, tôi muốn hóng chuyện nên dừng lại và lắng nghe một lúc. Có lẽ tôi đã hiểu ra toàn bộ câu chuyện.
Sau khi người thân của Lâm Việt vào công ty, ông ta đã dùng quyền lực để tham ô, số tiền khá lớn. Ban đầu Tạ Thần không biết về việc này, bởi vì người thân của Lâm Việt muốn dùng dự án tiếp theo để bổ sung số tiền đã tham ô, nhưng dự án tiếp theo lại bất hợp pháp nên đã bị hủy.
Số tiền tham ô của người thân Lâm Việt không được bù vào, sự việc bại lộ. Tạ Thần truy hỏi số tiền đó, nhưng nó đã bị dùng để đánh bạc và thua trắng. Vì vậy, Tạ Thần đã kiện người thân của Lâm Việt. Bây giờ, tên đó phải đối mặt với pháp luật. Vì là ruột thịt thân cận, nên cô ta đến gặp Tạ Thần và mẹ anh ta ở nơi công cộng.
Nói đến tàn nhẫn, không ai có thể so sánh được với Tạ Thần. Vì vậy, Lâm Việt bây giờ đang mắng Tạ Thần là không có lương tâm, mất nhân tính.
Tạ Thần quát lớn:
“Lâm Việt, tôi đã cho cô mặt mũi đúng không? Lúc cô âm mưu lừa tôi và mẹ tôi để cưới cô, sao không nói tôi không có lương tâm, mất nhân tính? Tôi đã không có lương tâm, mất nhân tính như vậy, thì hãy ly hôn với tôi và muốn đi đâu thì đi.”
Tạ Thần nói những lời gay gắt, nhưng Lâm Việt không dám nói lại. Dù sao thì cô ta cũng đẩy tôi ra và ngồi vào vị trí bà Tạ. Nếu ly hôn dễ dàng, ai sẽ bù lỗ cho cô ta? Tạ Thần đã dùng thủ đoạn để đuổi tôi ra khỏi nhà, nên anh ta chắc chắn sẽ không thương xót Lâm Việt. Cô ta không có sự tự tin của tôi lúc đó.
————–
