Summary
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, chị gái tôi – một giáo viên trung học – đã dành tất cả tâm huyết cho một cô học trò. Đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay, cũng là vì cứu đứa trẻ ấy mà chị gặp tai nạn. Thế nên với Woo-jun, cô nữ sinh đó chưa bao giờ là một sự tồn tại đáng chào đón.
“Con bé còn nhỏ quá, lại không có người thân, anh chăm sóc nó một thời gian được không?”
Jung Si-yeon, bơ vơ giữa dòng đời khi không còn ai bảo hộ. Jung Si-yeon, người mà chị gái anh đã dùng cả mạng sống để cứu sống.
Phải chi ngày đó, anh cứ mặc kệ cô thì tốt biết mấy.
Bảy năm sau, cô bé năm nào nay đã trưởng thành, một lần nữa đối mặt với anh. Nhưng giờ đây, cô lại là thư ký riêng của Woo-jun, Giám đốc điều hành của Tập đoàn thời trang Ji-woo.
“Giám đốc… trong mắt ngài, em vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi sao?”
Woo-jun bật ra một hơi thở như thể nghe được chuyện nực cười nhất trên đời, rồi ánh mắt lại dán chặt vào Si-yeon.
“Hôm nay em to gan thật đấy, Jung Si-yeon.”
Tầm nhìn vốn đã quay cuồng vì men rượu của anh, giờ lại bắt đầu chao đảo nơi lồng ngực cô. Đúng như lời anh nói, cô của hôm nay khác hẳn mọi ngày. Chẳng rõ là do rượu hay do lòng tự ái bị chọc tức vì cứ mãi bị coi là con nít, Si-yeon bạo dạn tiến thêm một bước, rút ngắn khoảng cách cho đến khi thân thể họ gần như quyện vào nhau.
Rồi cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, thì thầm:
“Em không phải con nít. Em đã hai mươi sáu tuổi… Hức!”
Không một lời báo trước, Woo-jun kéo giật lấy Si-yeon đang khiêu khích, áp cô xuống giường rồi chiếm lấy không gian phía trên. Mọi thứ diễn ra nhanh như một cái chớp mắt khiến Si-yeon bàng hoàng. Cô thấy Woo-jun vừa chậm rãi nới lỏng cà vạt, giọng nói khàn đi vì dục vọng:
“Vậy thì em phải biết cho rõ, tôi là đàn ông, còn em là phụ nữ. Giữa chúng ta, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đã hai mươi sáu tuổi đầu rồi thì phải tự ý thức được điều đó.”
Không khí đặc quánh lại, căng như dây đàn, báo hiệu một cơn bão sắp sửa ập tới. Si-yeon nhìn anh, trong đôi mắt ánh lên vẻ căng thẳng tột độ.
“…Em biết.”
“Biết mà vẫn cố tình lao vào?” giọng anh như gầm gừ.
“Vâng.”
Câu trả lời dứt khoát, đi cùng với đôi mắt đẹp đến nao lòng ấy, khiến Woo-jun cảm thấy lý trí của mình thật sự sắp nổ tung. Anh vốn chỉ định dọa cô một chút rồi sẽ buông ra. Nhưng từng đường cong, từng hơi thở của cô lúc này lại khơi gợi đến tột cùng. Hình ảnh Si-yeon trong giấc mơ đêm qua và Si-yeon của thực tại bỗng hòa làm một, khiến con thú trong anh hoàn toàn trỗi dậy.